*Chương này quay về thời điểm Vị Ương quay về thanh lâu sau khi cùng tiểu Bạch đi thành Bắc
"Yêu tinh, buổi chiều không phải nói đi ra ngoài một chút sao, như thế nào đi đến trễ như vậy mới trở về, sẽ không phải là ở trên đường gặp công tử anh tuấn hoặc là tiểu thư nhà ai chứ?" Thanh Ảnh mềm mại nằm ở trên đùi Khởi Vũ, vẻ mặt cười xấu xa đánh giá Vị Ương xinh đẹp.
"Tiểu Thanh Ảnh, bổn tiểu thư cũng không thích đi ra ngoài, nếu không phải vì lưu chút không gian riêng cho Khởi Vũ "lộng" Thanh Ảnh thì ta cũng không muốn. Nhưng cũng không sai, tuy rằng không gặp được công tử anh tuấn, bất quá ở trên đường vận khí tốt gặp một vị cô gia, nhưng là rất thú vị." Vị Ương phao một cái mị nhãn với Thanh Ảnh cùng Khởi Vũ.
Thanh Ảnh xem nhẹ câu nói phía trước của Vị Ương, nhưng ở trong lòng âm thầm ghi nhớ món nợ của vị cô gia kia, phu quân của người nào đó, nhịn không được hiếu kì hỏi:"Yêu tinh gặp được cái gì?"
Khởi Vũ vẫn đạm mạc ngồi ở trên tháp đọc sách đồng thời đảm đương nhiệm vụ làm gối đầu bằng thịt cho Thanh Ảnh cũng hiếu kỳ từ trang sách ngẩng đầu nhìn Vị Ương.
"Hôm nay, nhưng là gặp vị cô gia Tiêu gia mà tình báo của Tiêu băng nhân cũng không tra được." Vị Ương nói xong, nheo lại mắt xếch, nhớ tới chuyện lúc chạng vạng chính mình nhìn thấy, thật sự là làm cho nàng nhìn với cặp mắt khác xưa. Thật sự là không thể tưởng được một người thoạt nhìn có vẻ ôn hòa gần gũi, khi bắt tay làm việc cũng là ngoài dự đoán của mọi người.
"Yêu tinh, ngươi thực sự gặp được vị phu quân của Tiêu băng nhân?" Thanh Ảnh nhưng là không quên đêm đó nàng nói câu nói kia, hại nàng tại trước mặt yêu tinh này bị cười nhạo vô số lần, nay nghe được có việc, tự nhiên là so với bất luận kẻ nào đều phải để bụng.
"Ân, nhưng lại là tương đương ngoài ý muốn." Vị Ương đi đến ghế quý phi bên kia giống liêu nhân nằm xuống cùng hai người Thanh Ảnh và Khởi Vũ, chậm rãi đem chuyện buổi chiều nàng gặp được Tiêu Bạch Liêm cùng với theo hắn cùng nhau đến thành Bắc trình bày một lần.
Khởi Vũ cùng Thanh Ảnh nghe xong, hai người ăn ý nhìn nhau, cuối cùng là Khởi Vũ mở miệng nói:"Theo lời Vị Ương ngươi nói như vậy, Ảnh Nguyệt chọn trượng phu này thật là thực đặc biệt." Nói xong lại nghĩ, nếu không có chỗ đặc biệt, Ảnh Nguyệt cũng sẽ không tìm tới hắn, thậm chí bây giờ còn.....Khởi Vũ nghĩ đến đây ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Thanh Ảnh bởi vì kích động mà đứng dậy.
"Quả nhiên người băng nhân tìm tới sẽ không đơn giản đi nơi nào." Thanh Ảnh gật gật đầu, nàng chỉ biết người kia nhất định là "phẫn trư ăn lão hổ"(*).
(*): giả làm con heo ăn thịt con hổ, mình nghĩ là nói mặt ngoài giả vờ nhìn như vô hại nhưng thực chất nguy hiểm ngầm. Cái này là cách nói khác đi của kế thứ 20 trong 36 kế của Tôn Tử Binh pháp: "Ban trư ngật hổ"
"Ân." Vị Ương quyến rũ nằm dựa vào ghế, kỳ thật thời điểm buổi chiều hôm nay nàng đi theo Tiêu Bạch Liêm, nàng thật hiếu kỳ nàng ta là vì chuyện gì, đợi đến lúc đạt mục đích, nhìn nàng đi vào một hộ gia đình vừa thấy đã là nhà chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mồng tơi, nam nhân trong hộ kia còn giống như bởi vì ngoài ý muốn mà mất một bàn tay, một phụ nhân vẻ mặt thần sắc mang bệnh, hai đứa con thoạt nhìn còn không quá mười tuổi.
Mới đầu nàng còn đoán rằng người kia là muốn đi đưa tiền đưa lương giúp gia đình kia, nàng vì cái gì nghĩ như vậy đây, chủ yếu cũng là bởi vì theo tình báo của nàng, hắn nhưng là từng thu dưỡng hai tiểu hài tử cơ khổ không nơi nương tựa. Nhưng thật không nghĩ tới cuối cùng người này sau khi đi vào nhìn một vòng nhà, lại bày ra một bộ cao cao tại thượng lấy ra khế ước bán mình, một giấy hưu thư(*) cùng hai mươi lượng bạc để cho nam tử vẻ mặt kháp mị cụt một tay ký tên đồng ý, mua lại vị phụ nhân thoạt nhìn bệnh tình nguy kịch cùng hai tiểu hài tử nhỏ gầy kia. Sau lại mang theo một lớn hai nhỏ hắn vừa mua đi một địa phương khác, địa phương kia nếu nàng không có nhớ lầm, hẳn là chỗ ở của hắn khi chưa ở rễ Tiêu phủ.
(*): giấy ly hôn hồi xưa
Vị Ương xuất ra quạt lụa(*), nhẹ nhàng bắt đầu quạt, nếu nàng không có nhớ lầm, buổi chiều vị phu quân này của Tiêu băng nhân khi ngồi xuống giải quyết sự tình giống như đã nói một câu:"Hưu thư, bán mình, khế ước ký tên đồng ý!" Động tác, ngữ điệu kia tuy rằng không theo kịp chính mình và Tiêu băng nhân, nhưng là có một phen khí thế khác.
Mới đầu nàng còn kinh ngạc hắn sẽ thực hiện như vậy, nhưng hồi lâu sau sai người điều tra một chút, nàng cũng hơi chút rõ ràng quan hệ, sự tình giữa nam nhân cụt một tay và người nhà kia cùng với cô gia của Tiêu gia này — lúc trước lão gia tử của nhà kia có ân thu lưu hắn. Bất quá chân chính làm cho nàng có vài phần kính trọng là, hắn thế nhưng không nói một lời, vẻ mặt bình tĩnh liền để cho người ta hưu vợ bán con như vậy, đương nhiên nàng đối việc này nhưng là thực tán thành, cũng tương đương hợp khẩu vị của nàng.
Trong ba người ở đây trừ Vị Ương cùng Thanh Ảnh hai người đều đang hứng thú về Tiêu Bạch Liêm, chỉ có Khởi Vũ một người trong lòng âm thầm lo lắng.
"Khởi Vũ, làm sao vậy?" Thanh Ảnh gặp bộ dáng người bên cạnh nhíu mày, lập tức đem ba chữ "Tiêu Bạch Liêm" quăng qua một bên, khẩn trương nhìn Khởi Vũ.
"Không có việc gì." Khởi Vũ cười trấn an Thanh Ảnh, quay đầu nói với Vị Ương bên kia:"Vị Ương, hôm nay kết quả bàn bạc cùng Ảnh Nguyệt như thế nào, kế tiếp chúng ta nên làm sao?"
"Ân, chúng ta vẫn như cũ, về phần đại thiếu gia Hiệp gia mới tới kia, về công, hắn không đủ để ta lo lắng, nhưng là không thể làm ra vẻ mặc kệ được. Về tư, đây là chuyện riêng của băng nhân, chúng ta ngồi xem diễn là được." Vị Ương nói xong vẻ mặt cười xấu xa.
"Nhưng dạng này thật sự được không, động tác của Lâm gia kia gần đây không phải thực thường xuyên sao?" Khởi Vũ nghe Vị Ương nói như vậy, trong lòng vẫn đang không ngừng lo lắng. Nếu theo như Vị Ương nói như vậy, vậy nửa năm trước các nàng nên bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị một ít.
"Khởi Vũ, không cần lo lắng, ngươi còn chưa tin băng nhân sao, Lâm gia có lẽ nghĩ đến muốn liên minh cùng Hiệp gia, có thể khống chế một đạo thủy vận. Lâm gia hắn nhiều nhất cũng chỉ là một con nghé, cho dù là liên minh cùng Hiệp gia, cũng không làm ra chuyện ầm ĩ gì, chớ quên Lý Thanh thuộc hạ của băng nhân kia từ lúc hai năm trước băng nhân bắt đầu tiếp nhận Tiêu gia liền ngầm ngoắc bố trí chuyện thủy vận." Thanh Ảnh ngồi dậy, thân thủ ôm lấy Khởi Vũ vẻ mặt lo lắng, đem nàng ôm vào trong lòng.
"Ân, huống chi băng nhân còn có một Tiêu Bạch Liêm chúng ta không biết thực lực như thế nào." Vị Ương nói xong đổi một tư thế thoải mái quyến rũ nói:"Đêm nay ta nghỉ ngơi, để cho Kim Nương trông coi lâu đi, còn có Thanh Ảnh, đêm nay nếu công tử Lâm gia đến đây, ngươi nhất định phải kiếm một ngàn lượng lại cho ta, nếu không đừng trách tỷ tỷ ta không khách khí." Từ sau tổng tuyển cử hoa khôi, hai vị hoa khôi trên danh nghĩa này, mỗi ngày chỉ biết ngươi y ta nùng, uổng phí vàng bạc bên trong hà bao của các "tài tử phong lưu" tài đại khí thô, có quyền có thế kia. Loại hành vi này làm cho tú bà trong lâu là nàng mỗi ngày trơ mắt nhìn xem bạc trắng bóng từ trong tay trốn mất, việc này tàn nhẫn cùng đau lòng ra sao.
"Đêm nay ta cũng không rảnh." Thanh Ảnh cười nhạt, đêm nay nàng phải bồi Khởi Vũ ngắm trăng.
"Không rảnh thì không rảnh đi, đêm nay giống như còn có một vị Lưu công tử ngưỡng mộ Khởi Vũ của chúng ta đã lâu, ra hai ngàn lượng bạc yêu cầu xem Khởi Vũ của chúng ta múa một khúc, cuối tháng một vị Lí lão gia ra năm trăm lượng hoàng kim yêu cầu Khởi Vũ cùng du ngoạn hồ sen một lần." Vị Ương lắc lắc quạt lụa, một bộ "cho dù ngươi không rảnh cũng được".
"Hừ, ngươi dám!" Thanh Ảnh nghiến răng nghiến lợi hung hăng trừng mắt nhìn Vị Ương một cái.
Vị Ương hồi một cái mị nhãn cho nàng, nói tiếp:"Ngươi đã nói như vậy, đêm nay khiến cho Kim Nương an bài một người nào đó chiêu đãi vị Lâm thiếu gia này cũng được, bất quá sao, vừa nghe tình báo của băng nhân báo lại mấy ngày gần đây Lâm thiếu gia này làm kiện mua bán lớn kiếm lời không ít, chẳng những ra tay hào phóng, trong tay còn có tranh sơn thủy quý hiếm mà Khởi Vũ suy nghĩ thật lâu đây." Nói xong, ánh mắt Vị Ương đảo qua Khởi Vũ, thế nhân đều biết hoa khôi Thanh Ảnh của Xuân Noãn các xem tranh như mạng, tranh sơn thủy yêu thích càng sâu, nhưng chẳng ai biết kỳ thật chân chính xem tranh như mạng lại là một người khác.
Thanh Ảnh nghe được câu nói kế tiếp của nàng, ánh mắt theo bản năng dời qua Khởi Vũ bên cạnh, cắn răng, có điểm không cam tâm tình nguyện hừ nhẹ một tiếng.
"Ngoan, đi sớm về sớm, một hồi ta chuẩn bị cho ngươi tuyết liên canh mà ngươi thích." Khởi Vũ bất đắc dĩ nhìn hai người, thân thủ vuốt chân mày hơi hơi nhăn lại của Thanh Ảnh.
"Ân." Thanh Ảnh có chút không được tự nhiên gật đầu, hơi hơi đỏ mặt.
Không lâu, Xuân Noãn các ban ngày im lặng, dần dần bắt đầu ồn ào huyên náo, từng cô nương đều diễm lệ, trang phục xinh đẹp. Trước cửa mấy xe ngựa xa hoa lục tục dừng lại, hoặc là các công tử lão gia phú quý chậm rãi đi tới. Trong đó một công tử nhà giàu một thân kim trang, phía sau mang theo năm tráng hán vẻ mặt hung hãn cùng một gia đinh gầy gò thỉnh thoảng cúi đầu khom lưng, trong tay ôm một cái hộp dài tinh mỹ.
"Công tử, bức họa này mấy ngày trước đây hình như lão gia phân phó muốn sai người đưa đi, hôm nay công tử thật muốn đưa cho Thanh Ảnh cô nương sao, nếu không thiếu gia hay là chúng ta......" Gia đinh gầy gò có điểm lo lắng ôm bức họa, nếu công tử của bọn họ thực sự đem bức tranh nghe nói giá trị ngàn lượng hoàng kim này tặng đi ra ngoài, nếu như bị lão gia của bọn họ biết chuyện này vậy thì hậu quả liền....
"Như thế nào, bổn thiếu gia nói, ngươi không có nghe vào đi, bổn thiếu gia muốn đưa cái gì cho Thanh Ảnh cô nương còn cần nô tài như ngươi nói nhiều sao." Công tử hoa phục áo vàng hung ác trừng mắt nhìn gia đinh bên người đang không ngừng cúi người gật đầu.
"Nhưng là, công tử, lão gia bên kia......" Cái trán của gia đinh kia bắt đầu đổ mồ hôi.
"Cha ta nơi đó tự nhiên có bổn thiếu gia lo liệu." Công tử áo vàng cao ngạo tiếp tục đi đến Xuân Noãn các.
"Đúng vậy, Lâm Tứ, hiếm khi thiếu gia mang tiểu tử ngươi đi ra mở mang kiến thức, tiểu tử ngươi nên biết phúc." Một người vẻ mặt dữ tợn bên cạnh đưa tay vỗ gia đinh gầy gò đang cúi đầu khom lưng, thô hãn nói.
"Phải, phải." Gia đinh vội vàng gật đầu xưng đúng.
"Đại ca nói đúng vậy, hôm nay thiếu gia của chúng ta là loại thân phận ra sao, không phải chỉ là một bộ tranh thôi sao, thiếu gia chúng ta không xem ở trong mắt, huống chi chờ thêm chút thời gian, chờ thiếu gia thu phục được thủy vận phía Nam, đến lúc đó Lâm gia thay thế được Tiêu gia, trở thành thủ phủ một phương, đến lúc đó thiếu gia chúng ta cho dù muốn thu Thanh Ảnh, Khởi Vũ cũng không ai dám nói một chữ "Không", ngài nói đúng không thiếu gia?" Một tên vuốt mông ngựa(*) khác nhìn công tử áo vàng.
(*): nịnh hót
"Lưu lão Tam, một hồi ở trong Xuân Noãn các vài người các ngươi cứ tùy tiện uống tùy tiện chơi, phí dụng tính trên người bổn thiếu gia." Lâm thiếu gia một thân áo vàng nghe xong lời Lưu lão Tam nói, trên mặt tràn đầy đắc ý, quay đầu xa hoa phất tay mời khách đối với mấy người phía sau, đắc ý bước vào Xuân Noãn các. Chờ hắn lật đổ Tiêu gia, nếu không nể mặt Hiệp Giang Chu, đừng nói hai đại hoa khôi của Xuân Noãn các, cho dù là đại tiểu thư Tiêu gia Tiêu Ảnh Nguyệt, đến lúc đó chỉ cần hắn muốn, Tiêu Ảnh Nguyệt đệ nhất mỹ nữ này thì có thế nào, Lâm thiếu gia hắn muốn thu cũng không ai dám nói không.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta viết viết cũng quên người qua đường Giáp lúc trước ta an bài là ai, chén cụ (bi kịch), quả nhiên là cách lâu lắm.
_______Hết chương 54_______
Anh nam phụ này hội đủ yếu tố của một kẻ thất bại: kiêu ngạo, tự phụ, ngu dốt, suy nghĩ nông cạn, ham mê tửu sắc. Ờ quên, cái kiểu suy nghĩ bằng nửa thân dưới thế này thì làm ăn gì =))))
Chưa gì hết mà mơ tưởng tới mỹ nữ này, mỹ nữ kia, đúng là đáng khinh =))))
Nói chứ truyện này là toàn dìm nam phụ thôi, nhìn đâu cũng thấy điểm xấu =))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT