Trên mặt đất thật sự quá lạnh, Triệu Hi Hằng quấn bản thân mình lại thành một cụm, cố gắng nằm sát bếp lò hết mức có thể trong phạm vi an toàn, muốn hấp thu một ít ấm áp.
Nàng sợ lạnh lắm, nếu là trước kia, hoàn cảnh này nhất định sẽ ngủ không được, nhưng cả tháng bôn ba trên đường, thêm hôm nay bị kinh hách, mỏi mệt bất kham, bởi vậy nên ngoài ý muốn ngủ cực nhanh.
Cách đó không xa, hô hấp của nàng vững vàng lại an tường, rõ ràng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, Vệ Lễ cũng không để tâm nghe nhưng không tự giác chú ý, cảm thấy tiếng hít thở của nàng thật chói tai.
Hắn ngủ không được, nghe Triệu Hi Hằng ngủ đến an ổn, hắn hơi hơi nghiến răng.
Thân hình cứng đờ nằm trong chốc lát, tia mùi hoa Yên Chi trên người Triệu Hi Hằng thật là làm hắn khó có thể làm ngơ, hắn chợt đá văng đệm chăn bùm một cái.
"Nóng muốn chết!"
"Triệu Hi Hằng!"
"Hở?" Triệu Hi Hằng nhíu nhíu mày, nàng theo Vệ Lễ bôn ba trên lưng ngựa cả ngày, vốn thân thể không mấy to lớn căn bản đã không chịu nổi, vừa vào mộng liền khó tỉnh, tuy loáng thoáng cảm thấy có người gọi tên mình, nhưng không được nửa khắc lại lơ mơ rơi vào trạng thái không có ý thức.
Vệ Lễ đợi nửa ngày, không thấy nàng nói gì cũng không thấy động tác của nàng, vì thế hắn từ trên giường sưởi bắn tới, sâu kín đứng bên cạnh người Triệu Hi Hằng.
Chỉ thấy Triệu Hi Hằng co rút người trên tấm đệm trải dưới đất, cuộn mình vào trong đệm chăn thành một cục, thoạt nhìn ngủ thật sự thoải mái, làm cho Vệ Lễ mất ngủ bất mãn.
"Triệu Hi Hằng?" Hắn chậm rãi mở miệng.
"Ưm......"
Nàng vẫn không tỉnh, Vệ Lễ mất kiên nhẫn.
Triệu Hi Hằng là do hít thở không thông mà tỉnh lại, vừa mở mắt, nhìn thấy gương mặt không thảo hỉ kia của Vệ Lễ kia, mắt đen bình tĩnh nhìn nàng, phục sức bạc trên lỗ tai trái của hắn dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lóng lánh.
Hắn không biết từ khi nào đã bò lên giường của mình, không đúng, là bò lên trên cái đệm mình trải, hơi thở đe doạ như lệ quỷ đòi mạng.
Mà tay hắn......
Đang bóp cổ mình.
Cơn buồn ngủ kia của Triệu Hi Hằng đều bị dọa đi rồi.
Bôn ba một ngày, đến đêm lại ở trong cùng một gian phòng với cái tên bệnh tâm thần còn không tính, mấu chốt là tên bệnh tâm thần này nửa đêm ngủ không được, bóp cổ nàng như hận không thể bóp chết nàng cho rồi, trên đời này sao có thể có ai tuyệt vọng hơn nàng nữa chứ ?.
Nhưng xét thấy tay Vệ Lễ đặt trên cổ nàng càng bóp càng chặt, nàng ho khan vài tiếng, khóe mắt bức ra nước mắt, nhu nhược như Vệ Lễ nghĩ vậy.
"Chủ công!" Vệ Lễ!
"Cầu người buông ta ra!" Ta giết cả nhà ngươi!
Vệ Lễ buông lỏng tay ra, như ngại dơ mà chùi chùi tay vào trên chăn nàng, sau đó nói, "Triệu Hi Hằng, ta nóng, ngươi tắt bếp lò đi."
"Khụ khụ khụ......" Triệu Hi Hằng che cổ nằm trên đệm ho đến tê tâm liệt phế, nàng phải từ từ chậm rãi thôi, bằng không chỉ sợ khống chế không được lại sinh ra ý tưởng muốn cùng Vệ Lễ đồng quy vu tận, liều mạng cũng muốn đập chết hắn.
Tay nàng giấu trong chăn vừa nắm lại vừa mở ra, liên tục lại khẩn thiết, "Chủ công, ta không biết làm."
"Không biết làm? Bóp chết ngươi rồi thì ngươi có biết làm hay không, cũng không sao cả, đúng không ?" Vệ Lễ hỏi lại một câu, quỳ một gối trên mép đệm nhìn chằm chằm nàng, giống một con rắn độc tùy thời mà động, ánh trăng sâu kín rọi vào khuôn mặt tái nhợt của hắn, làm cho mặt hắn tựa như người chết.
Sau lưng Triệu Hi Hằng thoáng nổi một tầng da gà, nghiêng ngả lảo đảo bò ra khỏi đệm, đốt đèn lên, ánh sáng vàng ấm áp hoặc nhiều hoặc ít cũng bình ổn được bất an trong lòng nàng, "Ta làm, ta làm."
Vệ Lễ nghiêng đầu nhìn về phía nàng, khóe miệng kéo lên, môi hắn mỏng, còn đỏ hơn vài phần so với nữ nhân, "Nhanh lên ~"
Hắn tâm tình bất định như vậy đúng là dọa người, Triệu Hi Hằng sợ hắn, ghét hắn, lại nhịn không được ngắm vài lần, ánh mắt dừng lại trên chỗ cổ áo lót của hắn.
Cái cổ áo đang bọc lại gắt gao không biết từ khi nào hơi lỏng ra chút, lộ ra nửa tấc phần da cổ, bên trên hình như có ấn ký gì đó giống như vết thương.
Triệu Hi Hằng nheo nheo mắt, xoay người nhấc cây gắp than lên, tóm lại trên người Vệ Lễ có bao nhiêu chỗ kỳ quái đều không liên quan gì đến nàng. Hiện tại điều duy nhất nàng muốn là làm thế nào giữ được tánh mạng trong tay Vệ Lễ, sau đó làm cho ngày tháng của mình cố gắng thoải mái một chút.
Nếu tốt hơn chút nữa, tốt nhất có thể không cần ngủ cùng hắn.
Càng tốt một chút nữa, chính là Vệ Lễ ngày nào đó chết bất đắc kỳ tử, nàng gom tiền tài bỏ trốn, không phải về hoàng cung, cũng không phải hòa thân.
Triệu Hi Hằng dùng móc câu khơi khơi bếp lò, tiếng dụng cụ thiết cọ xát phát ra xèn xẹt.
Than bên trong đã cháy rất đượm, ngọn lửa màu cam vàng liếm láp vách lò, vì tiếp xúc được với không khí, càng bốc lên cao.
Mặt nàng được ngọn lửa sưởi ấm, cả người cũng ấm áp thập phần thoải mái.
Triệu Hi Hằng lui về sau hai bước, phát hiện Vệ Lễ ngồi trên ghế, đưa mắt chán chường nhìn nhìn móng tay của chính hắn, nàng mới thoáng buông lỏng tâm thần.
Vệ Lễ có thể nửa đêm bò lên đệm nàng, bóp cổ nàng, nói vậy nếu hắn ấn đầu nàng vào bếp lò cũng không phải không có khả năng.
Lão súc sinh trước mắt này, độ hảo cảm của hắn trong lòng mình đã tuột xuống số âm, ngay cả Triệu Minh Tâm còn đáng yêu hơn so với hắn.
Muốn tắt lửa than hả......
Triệu Hi Hằng đầu váng não trướng, cột sống đầy mồ hôi lạnh, xoay người cầm một bình nước trên bàn, tưới lên đống than.
"Xèo xèo ~"
"Xèo xèo ~"
......
Phía dưới lửa vẫn còn nhưng bởi vì than ở mặt trên bị ướt, cho nên khói đen cuồn cuộn bốc lên.
"Triệu Hi Hằng, ngươi có bệnh sao?!" Vệ Lễ bị khói đen tán ra đầy phòng hun cho sặc đến khụ khụ mấy hồi.
Gương mặt khủng bố thật hiếm khi mà có được biểu tình sụp đổ.
Đại để là động tĩnh bên trong quá lớn, tỳ nữ gác đêm bên ngoài bừng tỉnh, thấy khói đen vùn vụt bốc ra từ kẹt cửa, các nàng ta lập tức kinh hãi.
"Mau, mau đi bẩm báo cho quận thủ cùng phu nhân!"
Vài người luống cuống tay chân mới định chạy đến cạy cửa ra, thì cửa liền bị "Phanh" một tiếng đá văng.
Vệ Lễ xách theo cổ áo Triệu Hi Hằng, đầy mặt sát khí mà từ phòng trong đi ra.
Gió lạnh sưu sưu thổi từ bên ngoài vào, Triệu Hi Hằng bị lạnh đến cả người run rẩy lẩy bẩy, lần này nước mắt không phải giả, là nước mắt thật tình chảy ra.
Quá lạnh.
"Thế nào, hiện tại biết sợ rồi?" Vệ Lễ hiện giờ hận không thể bóp chết nàng.
"Chủ công, ta thật sự không phải cố ý, ô ô ô." Nàng khóc đến cực kỳ đáng thương, nhưng nước mắt chảy nhòa trên gương mặt nhỏ bám bụi than đen thui, nhìn như thế nào cũng không làm người nhìn ra cảm giác hoa lê đái vũ.
Trong lòng nàng đã đem Vệ Lễ quất xác ngàn vạn roi rồi.
Nếu không phải tên súc sinh này nửa đêm ngủ không được kêu nàng dậy tắt bếp lò, sự tình làm sao có thể biến thành như vầy?
Mấy tì nữ đầy kinh nghiệm đứng sẵn bên ngoài đều là bài trí sao ? Còn dùng tánh mạng uy hiếp nàng, phi!
Vệ Lễ bóp lấy mặt nàng một phen.
Quận thủ cùng quận thủ phu nhân ở chỗ không xa, hai người đang ngủ say, nghe người ta bẩm báo bên Vệ Lễ đang náo loạn đi xách nước, bọn họ vội vàng khoác xiêm y một đường chạy tới, búi tóc cũng tán loạn.
Quận thủ vội vàng ôm quần áo trong tay đưa cho Vệ Lễ phủ thêm.
Quận thủ phu nhân đang khoác một cái áo khoác, trong lòng ngực lại ôm một cái, là loại áo khoác lông thú màu tím đen, lông bên ngoài mềm mịn bóng mượt, thoạt nhìn giá trị xa xỉ, lại tựa hồ rất ấm áp, Triệu Hi Hằng đang mặc áo lót đơn bạc nhịn không được nhìn nhiều một chút.
Thứ này, Tấn Dương hình như không có.
Quận thủ phu nhân tiến lên, muốn khoác thứ này lên trên vai Triệu Hi Hằng, "Đi quá vội vàng, thần phụ mang theo áo khoác của chính mình, tiểu phu nhân đừng ghét bỏ." Quận thủ phu nhân nói chuyện một chữ lại một chữ cắn đến rõ ràng, từ đầu Triệu Hi Hằng đã phát giác.
Nửa đường lại bị Vệ Lễ giơ tay ngăn trở, hắn khoác áo khoác của hắn xong, lạnh lùng nhìn về phía quận thủ phu nhân, "Nàng ta không lạnh, không cần."
Đôi mắt Triệu Hi Hằng vốn dĩ đang lấp lánh tỏa sáng tràn ngập chờ mong, trong nháy mắt tối xuống, Vệ Lễ thật mẹ nó là tên súc sinh!
"Đã làm sai mà còn có mặt mũi đòi áo khoác lông chồn? Trần trụi cho lạnh chết ngươi đi." Vệ Lễ lại bổ thêm một câu.
Quận thủ phu nhân cũng do dự, ánh mắt qua qua lại lại giữa Triệu Hi Hằng cùng Vệ Lễ, tiểu phu nhân tuổi còn nhỏ, chắc chắn là chịu lạnh không nổi, trời Bình Châu lạnh như thế này, chủ công cũng quá mức nhẫn tâm.
Quận thủ kéo kéo vạt áo bà, lắc đầu, ý bảo bà đừng đắc tội Vệ Lễ.
"Còn nữa, ai là tiểu phu nhân?" Vệ Lễ phản ứng lại, nghiêng đầu âm trắc trắc hỏi.
Quận thủ phu nhân có chút hoảng, vội vàng quỳ xuống muốn giải thích, "Dạ, thỉnh chủ công thứ tội, thần phụ ngu muội vô tri......"
"Thuộc hạ cùng nội tử ngu xuẩn vô tri, không thông hiểu tâm ý chủ công, tự chủ trương, thỉnh chủ công cho hai người chúng thần cơ hội bồi tội."
Quận thủ là một nam nhân tự giác, sao có thể để cho tức phụ mình gánh một mình, vì thế hai phu thê cùng sóng vai nhau quỳ xuống.
Hai người cúi xuống đến cực thấp, vội vàng thỉnh tội nhận sai, cũng không dám nói xin Vệ Lễ trừng phạt, chỉ xin hắn cho cơ đoái công chuộc tội .
Dựa vào tính cách Vệ Lễ, nếu bọn họ thật sự nói ra lời thỉnh phạt, Vệ Lễ đại khái sẽ lập tức nhướng mi, sau đó nói, "Trách phạt hả, vậy kéo đi ra ngoài đánh chết đi."
"Còn không đi chuẩn bị phòng?" Vệ Lễ xoa xoa giữa mày, giữa trán của hắn cứ ân ẩn đau.
Nháo đến bây giờ, lại lăn lộn Triệu Hi Hằng như vậy, hiện tại cơn bạo nộ của hắn thật vất vả mới khống chế được.
Có áp lực liền có động lực, quận chủ Tập An lần này sắp xếp lại mọi chuyện rất tốt, cũng không an bài hai người ở cùng một chỗ nữa.
Triệu Hi Hằng lần này có được giường sưởi của riêng mình, tuy ăn một trận lạnh tê người ban nãy, nhưng cũng thực đáng giá.
Tỳ nữ dẫn nàng một lần nữa rửa mặt xong, liền lui xuống.
Triệu Hi Hằng ngã người vào trên giường sưởi nóng hầm hập, lăn người qua một cái, hơi ấm bao bọc toàn thân làm tứ chi của nàng đều tê dại, như là được dùng nước ấm ngâm thân vậy.
Trong óc nàng lại thình lình toát ra gương mặt kia của Vệ Lễ, trong lòng giật mình một cái, lê thân thể khóa cửa nội thất lại, giống như làm vậy mới có thể làm cho mình an tâm.
Khi Triệu Hi Hằng xuất giá từ Tấn Dương, là giữa tháng 11, sau một chặng đường bôn ba hết cả tháng, hiện giờ chắc đã là giữa tháng 12 rồi.
Bên đường, bá tánh các châu đang bắt đầu chuẩn bị ăn tết, thu mua hàng tết, cho dù có là người nghèo khổ thì trên mặt đều toả sáng, nơi chốn đều là cảnh tượng náo nhiệt, thậm chí ban đêm khi nghỉ tạm ở dịch quán, đều có thể nhìn thấy pháo hoa nổ tung trên không trung .
Nhưng Bình Châu lại thanh lãnh quá mức, từ Đan Đông đến Tập An, trên đường không có một bóng người, không tiếng cười, tiếng hoan hô, cũng không có giăng đèn kết hoa, bầu không khí không chút nào giống ăn tết, thậm chí còn an tĩnh quá mức.
Nếu không phải dọc đường đi nàng nghe thấy tiếng trẻ con rấm rứt khóc trong mấy ngôi nhà bên đường, chỉ sợ đã cho rằng Bình Châu là tòa quỷ thành trống rỗng nào đó.
Ngay cả trong phủ quận thủ Tập An cũng không treo đèn kết hoa, bình đạm giống như bọn họ căn bản không nghĩ đến chuyện đón năm mới vậy.
Nàng nghĩ nghĩ, mí mắt càng thêm nặng nề, cuối cùng rơi vào cảnh trong mơ.
Triệu Hi Hằng hy vọng đêm nay dài thêm một chút, như vậy là nàng có thể càng trễ một chút phải nhìn bản mặt của tên Vệ Lễ súc sinh kia.
Nếu nàng phải nhìn hắn thêm vài lần nữa, chỉ sợ phải tổn thọ.
Tỳ nữ gác đêm bên ngoài ngủ không được, đốt một cái đèn nhỏ, tay trái cầm kéo, tay phải cầm giấy đỏ, cẩn thận cắt chữ.
Một người khác đại kinh thất sắc, đoạt lấy giấy trong tay nàng ta một phen, hạ giọng nhắc nhở, "Ngươi điên rồi? Dưới mí mắt Vệ tặc mà dám làm thứ này?"