Triệu Hi Hằng ở trong nước đã quên giãy giụa.
Những mảnh nhỏ ký ức rải rác giống như cơn gió như gần như xa, theo thất khiếu nàng chui vào đại não, trước liền khâu ra một loạt hình ảnh ở trong đầu nàng, cuối cùng lại liên kết những hình ảnh đó lại thành một mảng hồi ức mượt mà như tơ lụa.
Vệ Lễ bắt lấy eo nàng, kéo nàng từ đáy nước lên.
Triệu Minh Tâm cũng quấn lên hai người, bị Vệ Lễ cau mày đẩy ra, ném lại trong hồ nước, tùy ý nàng ta tiếp tục giãy giụa.
Hắn thật sự không phải người thiện tâm, Triệu Hi Hằng có kiêu ngạo nhưng từ trước đến nay chưa từng đối phó gì với nàng ta, hắn không mượn cơ hội ấn đầu nàng ta cho chết đuối, đều là mấy năm nay được Nho gia thánh hiền không ngừng hun đúc.
Triệu Hi Hằng nhào vào trong lòng ngực hắn phun ra một ngụm nước hồ, run lập cập.
Nàng thể trạng khá tốt, không ngất.
Xiêm y đều ướt, nhưng khoác thêm được lớp nào hay lớp đấy, Vệ Lễ cởi áo ngoài của mình xuống, phủ lên người nàng.
Người hầu la hét chói lói, một nửa vội vàng vây lên hỏi han ân cần kêu thái y, một nửa đi vớt Triệu Minh Tâm.
Trước mắt bao người, chỉ thấy Triệu Hi Hằng nhào vào trong lòng ngực Vệ Lễ một phen, ít nhất mọi người ở đây đều cho rằng là vậy.
Eo Vệ Lễ bị nàng hung hăng nắm véo một vòng, hắn đau đến sắp mất khống chế, Triệu Hi Hằng ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng uy hiếp, "Đừng kêu lên."
Ngữ khí còn hung hăng.
Vệ Lễ ủy khuất, nhưng hắn vẫn không đẩy người xuống.
Nha đầu này sao lại chẳng phân biệt được tốt xấu, vừa lên tới liền véo hắn rồi ?
"Sổ nợ của hai ta, từ từ ta cùng ngươi tính!"
Triệu Hi Hằng vừa nhớ tới một màn trước mắt vừa rồi, tức giận đến hận không thể cắn một ngụm thịt trên người Vệ Lễ xuống.
Hay lắm, hèn gì hắn lại đối tốt với mình như vậy, quan tâm chăm sóc đến suýt hái sao trên trời cho nàng luôn rồi.
Hoá ra đời hắn đối với nàng như vậy? Trong lòng áy náy đúng không ?
Nàng cẩn thận đếm đếm, cũng thật không tồi, cướp cô dâu, tối mùa đông không cho nàng mặc quần áo, còn bóp cổ nàng.
Không hổ là Vệ Lễ, cũng thật con mẹ nó giống phong cách hắn.
"Đau đau đau." Tuổi nhỏ, lực tay lại rất mạnh.
"Hiện tại, ôm ta về!" Triệu Hi Hằng hạ giọng ra lệnh.
Được rồi, tiểu công chúa nói cái gì là cái đó.
Vệ Lễ bế ngang nàng lên, ước lượng, vẫn nhịn không được nói, "Muội ăn nhiều cơm một chút đi, nhẹ hơn rồi."
Hừ, Triệu Hi Hằng mới không nghe, xoay đầu qua chỗ khác.
Đừng tưởng rằng hiện tại lâm thời ôm chân Phật mà quan tâm nàng vài câu, nàng sẽ quên đi đời trước hắn đối với nàng kém bao nhiêu.
Vệ Lễ nào biết trong lòng nàng nghĩ gì, ôm người trở về, bưng nước ấm cho nàng uống.
Cả người hắn vẫn đang ướt dầm dề, tóc còn nhỏ nước, đi đến chỗ nào chỉ chốc lát sau lag trên mặt đất liền sẽ chảy tí tách tí tách nước theo.
Triệu Hi Hằng ôm canh gừng, bọc người trong chăn thật dày nhìn hắn, thần sắc không rõ.
"Cay không ? Cho muội thêm chút đường đỏ?" Vệ Lễ xoa xoa bàn tay mình cho ấm, dán lên trên trán nàng, lại xoa nắn hai bàn tay nàng cho ấm lại.
Hắn không dám ngồi lên trên giường nàng, sợ làm ướt đệm chăn.
"Không...... Không cay......" Nàng có chút ý niệm muốn nói lời ác độc, nhưng trong nháy mắt liền bị bóp tắt, thậm chí còn có chút cảm động tâm tư của hắn.
Vệ Lễ lắc lắc đầu, giống như động tác làm khô người của mấy con động vật nhỏ, vẫy vẫy làm nước trên đầu tóc đều văng ra.
Triệu Hi Hằng bị hắn làm cho dính mấy tia nước, tiệm tay cầm cái gối mềm ném hắn, một chút mạc danh rung động cùng chua xót trong lòng liền biến mất, "Ngươi muốn chết hả, muốn chết hả!"
Vệ Lễ vừa trốn vừa không quên thảo phạt nàng, "Cái tiểu nha đầu không lương tâm này, sao lại có thể lấy oán trả ơn như vậy ? Hôm nay nếu không phải ta cứu muội ra, còn không biết muội ở trong hồ uống nước lạnh thêm bao lâu đâu!"
"Ngươi còn không biết xấu hổ nói đến ân tình?" Là hắn muốn tính sổ, cũng không phải là nàng nắm mãi không buông nha.
"Ngươi bóp cổ ta, ngày mùa đông không cho ta khoác thêm y phục, chuyện này ta còn nhớ rõ rõ ràng!"
"Ta bóp cổ muội khi nào chứ?" Vệ Lễ thề thốt phủ nhận.
"Ở Bình Châu! Ngươi đã quên chứ ta còn nhớ rõ ràng!" Triệu Hi Hằng nói đến kích động, khoác chăn đứng lên chỉ trích hắn.
"Muội nói Bình Châu?" Vệ Lễ cũng bất chấp cãi nhau với nàng, bắt lấy cánh tay nàng loạng choạng hỏi, kích động đến nói chuyện lắp bắp, "Muội...... Nàng còn nhớ rõ gì nữa ?"
"Ngươi đối với ta không tốt thế nào, tất cả ta đều nhớ rõ!" Nàng hơi hơi giơ lên cái cằm nhỏ, chờ Vệ Lễ kinh ngạc.
Lại chỉ thấy Vệ Lễ hoàn toàn không giống như nàng dự đoán.
Hắn như là khóc lại như là cười, hốc mắt hồng hồng, khóe miệng lại kéo ra, sau đó ngồi xổm xuống, ôm đầu gối, như là đang bình phục tâm tư phức tạp nào vậy.
Triệu Hi Hằng cảm thấy khó chịu đến nóng ruột, cũng cảm thấy hắn hình như đang phát bệnh thần kinh.
Nàng nhảy xuống giường, nhảy đến bên người hắn, chọc chọc bờ vai của hắn.
Không đợi nàng nói chuyện, hắn đột nhiên đứng lên, đôi mắt sáng đến dọa người, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, sau đó bỗng nhiên ôm lấy nàng, nhấc bổng nàng lên.
Triệu Hi Hằng: "Ai, ngươi điên rồi?"
Nàng sợ tới mức bắt lấy vạt áo hắn.
Vệ Lễ vẫn không nói chuyện, đôi mắt bóng lưỡng, chỉ còn thiếu le lưỡi là liền giống một con chó lớn.
Triệu Hi Hằng: "."
Hắn hình như hãm trong một sự tự kềm chế khó khăn nào đó.
Triệu Hi Hằng: "Ta nói ta nhớ ngươi đời trước đối với ta thật tệ ! Ta ghét ngươi nhất!"
Vệ Lễ: "......"
Chán ghét hắn......
Ánh sáng trong mắt Vệ Lễ ảm đạm xuống, cơ bắp căng thẳng trên cánh tay trở nên lỏng ra, chậm rãi buông nàng xuống, tiện đà vội vàng truy vấn nàng, "Vậy nàng có thể nhớ rõ cái gì nữa ? Nàng có phải còn chưa nhớ rõ chuyện xảy ra sau khi đến thành Không Hàm hay không ? Nàng cố gắng nghĩ lại đi !" Đừng chán ghét hắn.
"Ta cho dù có nhớ lại bao nhiêu đi nữa, ta cũng chán ghét ngươi!" Triệu Hi Hằng đẩy hắn ra, vừa rồi bị hắn nhấc bổng lên cao đột ngột như vậy, dạ dày thật sự không thoải mái.
"Ta làm sao lại thích một kẻ ngay từ đầu liền đối với mình không tốt? Con người của ta siêu mang thù! Nhiều người đều thích ta, quan tâm ta như vậy, ta đương nhiên muốn thích một người vẫn luôn rất tốt với ta chứ!"
Triệu Hi Hằng cho dù có ký ức của đời trước, nhưng đời này vẫn là một hài tử bị nuông chiều hỏng rồi, nàng ác liệt bĩu môi: "Chắc chắn không thích ngươi."
Tiếng bước chân lộc cộc từ xa tới gần, Triệu Tinh Liệt giống như một trận gió thổi quét mà tiến vào, kéo Triệu Hi Hằng đến trước mặt mình, xoay đến xoay đi như con quay : "Không có việc gì chứ, không có việc gì chứ, đại khuê nữ?"
Sau đó lại nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng: "Đừng phát sốt nha khuê nữ. Ai đẩy con xuống? Nói cho lão tử, lão tử đòi lại công bằng cho con! Dìm chết đuối hắn luôn!"
Hắn xoay người về hướng Vệ Lễ, định sờ sờ tóc của hắn, lại ý thức được đứa nhỏ này đã lớn lên khá cao, không sờ được đầu hắn nữa rồi, vì thế sửa lại thành vỗ vỗ bờ vai của hắn, ngợi khen nói: "Đại nhi tử à, hôm nay nhờ có con nha! Nhanh chóng đi thay quần áo, canh gừng uống chưa? Đừng để cảm lạnh!"
Đại nhi tử của hắn thật là quá thành thật, giống như một con tiểu ngốc cẩu ấy, tương lai tìm con dâu nhất định phải tìm một đứa khôn khéo cân bằng một chút mới được.
Vệ Lễ bị một loạt lời nói ban nãy của Triệu Hi Hằng kích thích không nhẹ, ngay cả lời Triệu Tinh Liệt nói với hắn, hắn đều thần chí hoảng hốt mà nghe không vào tai.
Hắn có rất nhiều câu hỏi mới lục tục trào ra tới, nhưng Triệu Tinh Liệt còn ở đây, hắn không thể hỏi.
Chỉ có thể nhìn Triệu Hi Hằng thật sâu, liếc mắt một cái, sau đó kéo bước chân nặng nề rời đi.
Dỗi người nhất thời sảng.
Triệu Hi Hằng buổi tối ngủ không được, nàng lăn qua lộn lại trong chính chăn của mình, cũng không rõ sao mình lại không ngủ được.
Cuối cùng mệt mỏi ôm chăn, mơ mơ hồ hồ rơi vào ảo cảnh.
Nàng thực minh xác biết đây không phải mộng, bởi vì mộng sẽ không chân thật được như thế.
Triệu Hi Hằng thấy nàng cùng Vệ Lễ thành hôn, sinh ra một nữ nhi, nhũ danh là Chi Chi. Vệ Lễ thích nàng muốn chết, nàng cũng rất thích Vệ Lễ nha. Nam nhân này thật giống như con hổ giấy, còn lén lút tiết kiệm tiền mua lễ vật cho hai mẹ con nàng.
Trái tim nàng nóng lên, oa một tiếng khóc ra trong hoàn cảnh đó.
Ban ngày sao lại có thể nói với Vệ Lễ lời nhẫn tâm như vậy chứ ?
Nàng thích hắn.
Triệu Hi Hằng lập tức từ ảo cảnh bắn ra, đập vào trước mắt là màn đêm đen nhánh, đã giờ Tý.
Nàng ôm đệm chăn, thở hồng hộc ngồi dậy, trán tràn đầy mồ hôi.
Không được, nàng nhất định phải đi tìm Vệ Lễ, đêm nay không đi tìm hắn, nàng ngủ không yên.
Triệu Hi Hằng đứng dậy, lê giày, ngay cả một kiện áo ngoài cũng không khoác, lặng lẽ đẩy cửa đi.
Người hầu gác đêm trước cửa tẩm điện đang ngủ ngon lành, nhưng thị vệ đang gác trước cửa chính điện nhất định vẫn còn tinh thần phấn chấn, đêm hôm khuya khoắt nàng đi tìm Vệ Lễ nói chuyện, không thể để cho bọn họ đi theo.
Triệu Hi Hằng bò lên trên cái cây to ở góc tường, sau đó thuận thế ngồi vào trên gờ tường.
Nhanh nhẹn mà tụt xuống.
Học nhiều môn kỹ thuật đúng là cũng sẽ có lúc dùng, tỷ như trèo tường.
Nàng lặng yên không tiếng động rơi xuống đất, nửa điểm cũng không kinh động những thị vệ đứng gác.
Năm đầu tiên Triệu Hi Hằng không thích Vệ Lễ, cho nên không muốn ở gần hắn, nhưng mấy năm nay quan hệ của hai người chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa Triệu Tinh Liệt cố ý kéo gần lại mối quan hệ huynh muội, chỗ ở của Vệ Lễ liền dời đến bên cách vách cung điện của Triệu Hi Hằng.
Nàng vừa lật người qua, chính là lọt xuống địa bàn của Vệ Lễ.
Triệu Hi Hằng xem xét chân mình, lại nhìn tường vây.
Hay thật, vừa rồi không cẩn thận làm rớt giày rồi.
Tên đã lên cung thì không có lý nào quay đầu lại, nàng còn trèo ngược trở về lấy hay thế nào?
Chỉ có thể nhe răng nhếch miệng, không dám phát ra chút thanh âm nào mà lẻn vào.
Vệ Lễ ban ngày nhảy hồ nước, hôm nay là Tết Trùng Dương, hồ nước đã hơi lạnh, hắn không thèm thay xiêm y, ngay cả một ngụm canh gừng cũng chưa uống, buổi tối liền bắt đầu phát sốt, vẫn là người hầu qua thay bút mực phát hiện, mời thái y tới hốt thuốc.
Hắn ngủ cũng không an ổn, co rút thân mình, cái giường lớn như vậy, nhưng hắn cố tình muốn dán vào vách ngủ.
Triệu Hi Hằng nhìn nhìn chân mình, tiện tay kéo cái màn cạnh giường hắn lau lau phủi phủi cát sỏi, sau đó trèo lên trên giường, lăn đến bên người hắn.
Dù cho ngủ, Vệ Lễ vẫn có chút nhạy bén, hắn trở tay sờ được một thứ gì lạnh lẽo mềm mại, còn không nhỏ.
"Là ta nha!" Triệu Hi Hằng lặng lẽ nói.
Nàng ghì sát cánh tay hắn, sợ hắn hất mình văng ra.
Vệ Lễ nhất thời sợ mà tỉnh, rút về sau một chút, đầu nện vào trên vách.
Đôi mắt Triệu Hi Hằng thật sáng, bên ngoài ánh nến sâu kín, trong ánh mắt nàng lại như là ẩn giấu một cụm ánh sao.
Nhưng mà, sao Triệu Hi Hằng lại tới?!!!
Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, lôi lôi kéo kéo, đây là làm cái gì!
Vệ Lễ cảm giác mình như vậy thật quá không có kiến thức, thậm chí có chút thất thố.
Hắn cố gắng chống đỡ trấn định, tận lực làm ra vẻ thản nhiên, thậm chí mang theo trào phúng nhè nhẹ, "Sao nàng lại tới đây? Không phải nói ghét ta nhất, đời này nhất định không thích ta sao? Vậy nửa đêm bò lên giường ta làm gì ?"
Nhưng giọng nói hắn vì bị phong hàn mà có hơi khàn khàn, sắc thái tàn nhẫn giảm xuống rõ rệt, chỉ làm người cảm thấy đáng thương.
Bò lên giường hắn! Nhìn đi, đây là cái từ hổ lang gì vậy chứ !
Tuy Triệu Hi Hằng da mặt dày cũng có chút khiêng không nổi, lặng lẽ đỏ mặt.
"Chàng bị bệnh hở ?" Nàng cúi người xuống, thăm dò đưa tay lên trán Vệ Lễ.
Nóng như lửa.
"Uống thuốc chưa đó ? Thái y tới xem rồi chưa ? Nói như thế nào?"
"Không cần nàng quan tâm," Vệ Lễ lùi về sau trốn, nhưng chưa từng chân chính hất tay nàng ra, chỉ là miệng kêu gào, dùng hành động biểu thị cái gọi là "dục cự còn nghênh", "Nàng cách ta xa một chút!".