Nhà ngói ấm áp, không giống như căn nhà mái bùn thủng lỗ chỗ mưa dột gió luồng, thời thời khắc khắc còn phải lo lắng có con chuột nào chui vào hay không.

Ban ngày đã bôn ba cả ngày, Triệu Hi Hằng đêm đó ngủ đến vô cùng thơm ngọt.

Buổi sáng 6 giờ, cô xoa xoa trán tỉnh lại, đại não có phát ngốc một lát, nhất thời không phản ứng được mình đang ở đâu.

Cô ôm chăn ngồi dậy, mông lung mới nhớ ra, đây là nhà mới.

Tối hôm qua người cùng cô ngủ chung đã không thấy đâu.

Ngày hôm qua đi lãnh giấy kết hôn, đã xin ban quản trị thôn nghỉ một ngày, hôm nay nên trở về đi dạy rồi.

Cửa phòng ngủ kẽo kẹt một tiếng mở ra, Vệ Lễ thấy cô đã dậy, cũng không cố tình thả nhẹ động tác nữa, dựa vào khung cửa nhìn cô hất hất cằm, "Ra ăn cơm."

Triệu Hi Hằng còn có hơi ngượng ngùng, ngày đầu tiên sau khi kết hôn, dựa theo lệ thường mà nói, hẳn là cô dâu mới phải nấu cơm.

Cơm sáng là cháo, màn thầu, màn thầu to hấp mềm mụp, trắng bóng, ấn một cái lên bánh màn thầu nó liền nhanh chóng đàn hồi trở về.

Cô không nghĩ tới, tay nghề nấu ăn của Vệ Lễ lại tốt như vậy, cô nấu ăn không tốt, chỉ nấu cơm thôi cũng rối tinh rối mù.

Hai người lại lặp xấu hổ đêm qua khi đi ngủ, không ai nói gì.

Không khí như vậy thật sự quá mức ngượng ngùng, Triệu Hi Hằng tìm đường thoát, "Mẹ hẳn là còn chưa thức nhỉ."

"Chưa thức, bữa sáng có chừa lại trong nồi, một hồi tôi đi một chuyến, chắc buổi chiều mới về."

"À, ừm." Triệu Hi Hằng gật gật đầu.

Hai người lại không nói, thật đúng là chưa quen thuộc.

6 giờ rưỡi, cơm nước xong, rửa mặt xong, Triệu Hi Hằng lấy một dây lụa hồng cột lại mái tóc sau lưng, trên trán để lại vài sợi tóc mái uốn lượn, nhìn không còn non nớt như mấy cô gái mới lớn, đã giống một cô vợ trẻ xinh đẹp m.

Cô đem nửa bọc kẹo sữa thỏ trắng ngày hôm qua dư lại cho vào khăn tay, mang đến trường học, chuẩn bị phát cho học sinh và mấy thầy giáo.

"Chia kẹo mừng hả ?" Vệ Lễ muốn bắt chuyện.

"Ừm."

"Cô trừ chữ ừm ra biết nói chữ khác không? Cũng không thể nói nhiều thêm vài câu?" Vệ Lễ túm túm tóc cô, bị Triệu Hi Hằng một tay phủi bay móng vuốt.

"Anh không phải có việc sao? Có việc thì đi nhanh đi."

"Tôi đưa cô đi đã, cũng không quá gấp." Hắn đưa tay cầm giúp cái bao kẹo sữa trên tay Triệu Hi Hằng, thuận thế tự nhiên mà nắm lấy tay cô, "Đi."

Thôn tổng cộng chỉ lớn chừng đó, hai người tay trong tay đi một vòng, không được bao lâu, tất cả mọi người đều biết.

"Trong thôn, cái tên lưu manh Vệ Lễ kia cùng với cô gái trẻ xinh đẹp mới về thôn hình như là đối tượng của nhau."

Ai u, tất cả mọi người bĩu môi, còn có chút đáng tiếc.

Thím Lưu biết nội tình không nhịn được, miệng rộng mà đem chuyện Vệ Lễ bỏ hai ngàn đồng cưới Triệu Hi Hằng qua cửa nói khắp nơi.

Mọi người đều à, thì ra là thế.

Mẹ của con bé nhà họ Triệu kia bệnh không nhẹ, phải cần tiền chữa bệnh, vừa lúc tên lưu manh kia trong tay có tiền, vậy còn không phải đi theo?

Tuy rằng đều cảm thấy chuyện này cũng có tình lý, nhưng cũng không thể tránh khỏi mấy người nói nhảm khinh thường, nói con bé Triệu Hi Hằng này thiếu tự trọng, lại chấp nhận một thằng nhãi ranh không thân không thế như vậy.

Mọi người lại sôi nổi kéo ra đề tài thân thế của Vệ Lễ nói.

Cha mẹ hắn là thanh niên trí thức trong đợt đầu tiên đi kinh tế mới đến cái thôn này, trời xa đất lạ, thường xuyên qua lại nói nói liền có cảm tình, sau lại cảm thấy không còn hy vọng trở về thành phố, dứt khoát ở đây kết hôn sinh con, nhưng sau năm 70, chính sách quốc gia thay đổi, thanh niên trí thức lục tục trở về thành phố, Vệ Lễ liền thành con chồng trước.

Cha mẹ từng người một đều bỏ đi, để tại hắn trong thôn.

"Khi cái thằng ranh con nó sắp đói chết, vẫn là nhà ta cho cơm ăn, hiện tại có tiền, cũng không biết báo đáp."

Cả đám người cười nhạo bà ta, "Nói thì phải nói đủ đi chứ, không phải nó đến nhà bà ăn vụng cơm heo bị bà đánh gãy chân sao?"

"Đi đi đi, các ngươi còn cười cái gì, đó cũng là ăn cơm nhà ta, các người cũng đâu có cho ăn đâu."

Vệ Lễ đưa Triệu Hi Hằng đến cửa thôn cửa, lại sờ sờ  tóc cô, đưa kẹo cho cô, "Vào đi thôi."

Vốn dĩ, bình thường nếu sành điệu một chút, hẳn là phải hôn hôn tạm biệt cô này nọ, phim điện ảnh đều diễn như vậy còn gì, nhưng Triệu Hi Hằng lấy kẹo xong liền chạy, một chút cơ hội cũng không cho.

Triệu Hi Hằng ngày hôm qua xin nghỉ, trong trường học không tính cô thì tổng cộng chỉ có hai giáo viên, năm học sinh, tất cả mọi người biết cô xin nghỉ đi kết hôn.

Sáng nay cô vừa tới, hiệu trưởng cùng phó hiệu trưởng vây lên, ý cười doanh doanh nói, "Đồng chỉ tiểu Triệu kết hôn có khác nha, xinh đẹp hẳn ra."

Triệu Hi Hằng bị hai người khen đến ngượng ngùng, làm bộ chia kẹo cho bọn họ, "Kẹo mừng."

"Ai u, là kẹo sữa thỏ trắng luôn nha." Hiệu trưởng kêu lên, lột viên kẹo nhét vào trong miệng, cũng thật ngọt, "Tiểu Triệu kết hôn với ai vậy? Hôm nào dẫn người mang đến gặp chúng ta đi, là người trong thôn hả ?"

Lại lắc đầu, "Không thể nào, cô mới đến dài có bao lâu đâu."

Triệu Hi Hằng gãi gãi đầu, hiệu trưởng rất chán ghét Vệ Lễ, nếu như cô nói tên, phỏng chừng hai người này phải khiếp sợ đến mức ra nhìn bức ảnh 『 chủ tịch 』 mà lấy lại bình tĩnh.

Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ biết, "Vệ Lễ."

Động tác cắn cắn viên kẹo sữa của Hiệu trưởng dừng lại, sợ tới mức giấy gói kẹo đều rớt, xác nhận ba lần, chính là cái tên Vệ Lễ mà ông biết kia.

"Ai, tiểu Triệu cô......"

Hắn thật hận rèn sắt không thành thép, cô gái xinh đẹp như vậy sao có thể cùng cái tên ba không đó kết hôn kia chứ ? Kết hôn là đại sự cả đời mà ? Kẹo sữa ăn đã không thơm nữa.

"Có phải hắn ép uổng cô hay không ?"

Triệu Hi Hằng lắc đầu, "Tôi cảm thấy hắn khá tốt."

Hiệu trưởng đau đến tận nội tâm, đấm ngực dừng chân, vừa lúc chuông vào học vang lên, Triệu Hi Hằng chạy vào lớp như trốn.

Cô đem kẹo sữa dư lại chia cho học sinh trong lớp, mỗi đứa một cục.

Mấy đứa nhóc đều rất thích cái cô giáo mới trẻ tuổi xinh đẹp lại có văn hóa này, còn được nhận kẹo sữa nữa, đi học liền càng nghiêm túc hơn.

Triệu Hi Hằng cổ vũ, "Các em cố gắng học hành, tương lai có trình độ có công việc, mỗi ngày đều có thể ăn kẹo sữa nha."

"Dạ!" Tiếng mấy đứa trẻ non nớt hào hứng vang lên, miệng còn ngậm kẹo nhưng vẫn không ngừng gật đầu.

Triệu Hi Hằng thở dài, mở sách ra, kỳ thật, cô cũng muốn tiếp tục đi học.

Tan học sớm, xế chiều liền tan học, khi Triệu Hi Hằng đến cổng trường, thấy Vệ Lễ đã đứng trước cổng trường chờ cô. Bọn nhỏ khe khẽ xì xào bàn tán, hoá ra đối tượng của cô Triệu, vậy mà lại là cái tên Vệ Lễ kia ?

Cha mẹ chúng nói Vệ Lễ không phải là người tốt, không dễ chọc, thế nhưng người đàn ông của cô giáo Triệu, sao lại không phải người tốt chứ ?

Triệu Hi Hằng đi về hướng Vệ Lễ, hiệu trưởng giận mà không dám nói gì, chỉ có thể đi đường vòng.

Vệ Lễ lại không buông tha cho người ta, nâng cánh tay lên vẫy vẫy, "Ui, chào hiệu trưởng."

Chân Hiệu trưởng vừa trượt, suýt nữa ngã cái lảo đảo, thằng nhãi ranh này sao hôm nay lại lễ phép như vậy ?

Thật là, nếu khi còn nhỏ cũng lễ phép được như vậy là tốt rồi.

Thằng nhãi ranh này từ nhỏ đã thấy thông minh, nếu cố gắng đi học thì thế nào cũng có thể đứng trên người ta, kết quả nó không nghe khuyên bảo, muốn chạy ra bên ngoài làm việc kiếm tiền, mình đi khuyên nó đi học, nói học phí cũng không cần, vậy mà nó còn đánh đuổi mình, bộ xương già của ông cũng chịu khổ một phen.

Triệu Hi Hằng dỗi níu eo Vệ Lễ một phen, kề tai nói nhỏ, "Anh đừng vô lễ với thầy hiệu trưởng như vậy, hiệu trưởng tuổi đã cao rồi." Mấu chốt là người này còn khá tốt, một lòng vì mấy đứa trẻ.

Vệ Lễ giật nhẹ khoé miệng, xuỳ một tiếng.

Trước khi Triệu Hi Hằng tới cái thôn này, mình chả phải đối với lão già này tốt nhất sao, đứa nào tặng vật tư miễn phí cho trường học vậy ? Bằng không ai có thể quyên góp đến cái chỗ này, nơi thâm sơn cùng cốc lại heo hút nghèo nàn.

Trường học, đi về phía đông một dặm là đến m nhà.

Vệ Lễ vòng ra phía sau cô, giơ tay che mắt cô lại.

"Anh làm gì vậy ?" Triệu Hi Hằng níu tay hắn, rầu rĩ nói.

Cô không thấy đường, một chút cảm giác an toàn cũng không có.

"Đừng, cô đi vào cùng với tôi,  không té được đâu."

Nói như vậy, Triệu Hi Hằng mới buông tay xuống, từng bước một cẩn thận di chuyển về phía trước.

Cô ẩn ẩn nghe thấy có tiếng cười.

Bước qua ngạch cửa, Vệ Lễ buông cô ra.

Căn nhà vốn dĩ trống không lộng gió, giờ đã lắp đầy gia cụ, bàn ghế, tủ quần áo, tủ chén.

Có hai thanh niên đang đứng trước cửa, bỡn cợt mà nhìn cô, "Chào chị dâu."

Một người tên Trần Nhược Giang, một người tên Dương Trạch Lạp.

"Em biết ngay mà, bảo sao Vệ ca đột nhiên bảo chúng em đến trong xưởng chọn đồ, hắc hắc hắc, hoá ra là cưới chị dâu, phải bố trí nhà cửa." Trần Nhược Giang cười rộ lên.

Triệu Hi Hằng kinh ngạc nhìn Vệ Lễ, nhiều gia cụ thế này, xài hết bao nhiêu tiền chứ? Tên bại hoại phá của này.

Trần Nhược Giang hình như hiểu được kinh ngạc của Triệu Hi Hằng, vội vàng tìm mặt mũi cho Vệ Lễ, khoe ra, "Chị dâu chị đừng lo lắng, Vệ ca chúng ta có năng lực, mấy cái này đều không xài chút tiền nào, xưởng gia cụ có thiếu anh ấy chút nhân tình, tùy tiện lấy là được, đều là loại tốt nhất."

"Vệ ca kiếm được nhiều tiền lắm, chị dâu chỉ cần xài thôi, không cần tiết kiệm." Dương Trạch Lạp không cam lòng yếu thế bổ sung.

Triệu Hi Hằng có chút ngẩn ngơ giật mình, "À, ừm." Nàng sờ sờ cái bàn, gỗ đặc, đều là nguyên liệu tốt, vô cùng rắn chắc.

Vệ Lễ ghét bỏ hai người kia nhiều lời, muốn đuổi người đi, Triệu Hi Hằng ngăn lại, "Ở lại ăn cơm chứ."

Người ra hỗ trợ dọn đồ, không ăn được bữa cơm liền đuổi đi sao.

Hai người nhìn biểu tình của Vệ Lễ, vội vàng chạy, "Không không, chúng ta hôm nay còn có việc, đi, khi nào làm tiệc rượu nhớ mời chúng ta một tiếng là được rồi."

Làm gì dám chậm trễ người ta tân hôn thân mật?

Vệ Lễ đắc ý nhìn nàng, gõ gõ cái bàn, "Cô thấy thế nào? Có phải tôi rất lợi hại hay không, cô muốn tôi lập tức liền lấy về cho cô."

Lại kéo người vào phòng ngủ, bên cửa sổ bày một cái bàn trang điểm, là chuẩn bị riêng cho Triệu Hi Hằng.

"Vui không, vui vẻ chưa ?" Hắn sắp đảo vòng vòng như một con bướm luôn rồi.

"Ừm." Triệu Hi Hằng gật gật đầu.

Vệ Lễ kỳ thật không xấu một chút nào, cô cảm thấy người thật sự rất tốt ấy chứ.

Duyên phận gì đó đều là trời cao chú định sẵn, cho dì vội vội vàng vàng cũng có thể gặp được người thích hợp.

"Vậy buổi tối cô nấu cơm cho tôi ăn?" Nhà người khác vợ đều nấu cơm cho chồng mình ăn, cưới vợ về rồi, cũng muốn có loại đãi ngộ này.

Triệu Hi Hằng chần chờ một lát, thật cẩn thận hỏi, "Thật sự, anh thật sự muốn ăn sao?"

Kiên định như thế, cô làm sao không thỏa mãn hắn cho được.

Đêm đó cô làm ba món ăn một món canh, một nồi cơm.

Cơm chưa chín kỹ, canh bị mặn, đồ ăn thì ngọt.

Mẹ Triệu nếm một ngụm liền biết là con gái nhà bà nấu, tượng trưng ăn miếng liền nói no, sau đó về phòng nằm nghỉ.

Vệ Lễ ăn mà da đầu tê dại, vẫn cứng rắn nuốt hết hai chén cơm, sau nửa đêm dạ dày nhói đau.

Trong lòng nghĩ, Triệu Hi Hằng đây là tiền lấy đến tay, bắt đầu chuẩn bị mưu sát thân phu sao ? Sau này không cho cô xuống phòng bếp nữa.

Không phải ăn cơm Triệu Hi Hằng làm, mẹ Triệu tâm tình thoải mái, cảm giác thèm ăn cũng khá hơn, mấy ngày nay thân thể tốt lên rất nhiều, khí sắc cũng hồng nhuận hơn, ngẫu nhiên có thể xuống giường đi lại.

Bác sĩ trong huyện có tới, nói thân thể của bà cũng đã tốt hơn rồi, nếu hiện tại đi Thượng Hải cũng sẽ không có vấn đề lớn.

Mẹ Triệu không muốn đi lắm, chữa bệnh phải tốn tiền quá nhiều, con gái con rể còn phải sống, tương lai còn có con cái, tiêu liền càng nhiều hơn nữa. Bà muốn nhân dịp hiện tại thân thể chuyển biến tốt đẹp, còn có thể giúp hai đứa trông cháu này nọ.

Nhưng bà vẫn bị hai người kia bịt mắt lừa lên xe, mang lên xe lửa đi Thượng Hải, mẹ Triệu bởi vậy mà tức giận mất vài ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play