Kỳ Du giống như có chút bất mãn, cất cao giọng nói: "Này, vừa nãy em ở dưới sân khấu không phải rất buông thả sao?"

Bùi Thước quả thực muốn tìm một cái lỗ để chui vào, vô cùng hối hận nghĩ sao lúc nãy mình lại cùng với những fan nữ hoa si kia, không nhịn được hô lên chứ?

"Anh.. Anh không tức giận sao?" Bùi Thước vô cùng xấu hổ, nhất thời không nghĩ ra cái gì liền nói sang chuyện khác, dứt khoát trực tiếp hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.

Sắc mặt Kỳ Du hơi đổi một chút, ánh mắt mất tự nhiên dời đi, nhìn qua nơi khác nói: "Em lặp lại lần nữa lời nói ở dưới khán đài, anh sẽ không tức giận."

Bùi Thước đầu tiên là vui mừng, sau đó mới chú ý tới điều kiện của Kỳ Du.. Chờ đã đây là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng tối hôm qua còn tức giận không nguyện ý nói nhiều hơn mấy câu với mình, mình nói một câu thì lão đại sẽ không tức giận sao?

Thấy Bùi Thước chần chờ không có hành động, Kỳ Du không kiên nhẫn thúc giục: "Mau nói đi, nói xong anh liền tha thứ cho em."

Bùi Thước không chú ý liền nói ra lời nói ở trong lòng: "Không phải chứ, sao lại không có nguyên tắc như vậy.."

Nghe vậy Kỳ Du kéo tay Bùi Thước, kéo người lên trên ghế salon, sau đó cả người ép lại gần: "Ai không có nguyên tắc? Cãi nhau với anh, em rất vui vẻ?"

Lão đại anh có thể đừng mở to mắt nói lời bịa đặt như vậy được không, Bùi Thước rất bất đắc dĩ, tự thuyết phục trong lòng anh là lão đại, cậu nào dám ầm ĩ với anh?

"Em có nói hay không?" Kỳ Du nhích lại gần về phía trước, gần như muốn đặt cả người Bùi Thước lên trên ghế salon.

"Nói, nói cái gì?" Bùi Thước có chút khẩn trương nuốt nước bọt một cái, yên lặng giả ngu. Hai người dựa gần nhau như thế không phải là lần đầu tiên, nhưng cậu vẫn cảm giác có chút không chịu đựng nổi.

Từ góc độ này của Bùi Thước, chỉ cần thoáng giương mắt lên là có thể đối mặt với Kỳ Du, mà nhìn như vậy, lông mi dày đặc của Kỳ Du rủ xuống, trong đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch có thể nhìn thấy rõ cái bóng của mình, nhìn thấy cả người Bùi Thước có chút chóng mặt.

"Nói đi, anh muốn nghe." Giọng Kỳ Du trầm thấp làm tim Bùi Thước run lên, đần độn nhìn đối phương càng sát lại gần. Mặt của hai người gần như muốn dính sát vào nhau, sống mũi cao của Kỳ Du nhẹ nhàng cọ vào Bùi Thước, một loại cảm giác dịu dàng nói không nên lời chậm rãi lan ra, khiến trái tim Bùi Thước mềm nhũn.

Cậu hơi nâng cằm lên, hôn lên khóe miệng Kỳ Du, âm thanh cực nhỏ cực mơ hồ nói một câu: "Kỳ Du em yêu anh."

Âm thanh nhỏ như vậy nhưng thật ra Kỳ Du vẫn nghe thấy được, anh vươn tay giữ cổ Bùi Thước không để cậu cúi đầu, rồi dùng sức hôn xuống.

Lúc đầu Bùi Thước còn cảm thấy tư thế này có chút kỳ quái, thì thầm trong lòng sao cảm giác tư thế này của mình giống như là nữ chính mảnh mai trong các bộ phim thần tượng quá vậy. Cậu cố gắng giãy giụa, lại không nghĩ rằng Kỳ Du trực tiếp dùng một tay là có thể chế trụ được động tác của mình, còn bất mãn cắn mình một cái.

Nhưng mà rất nhanh Bùi Thước liền không rảnh để xoắn xuýt những thứ này, lần trước cậu và Kỳ Du thân mật như thế này cũng là chuyện của hai tuần trước, nhưng cậu chưa từng cảm thấy hai tuần này lại dài như vậy. Hiện tại lại cùng người mình thích hôn ngọt ngào với nhau, đối với dạng người không có gì để theo đuổi như Bùi Thước mà nói, thì thật là một chuyện hạnh phúc đến choáng váng.

Sau khi hai người tách ra, Kỳ Du cũng cảm thấy mình có chút không đúng, lúc hôn gia hỏa này nhịp tim lại đập nhanh hơn so với lúc đứng trên sân khấu vừa rồi. Anh ra vẻ bình tĩnh đứng dậy, cố gắng bình phục lại nhịp tim một chút.

Đến lúc này Bùi Thước lấy lại tinh thần, cảm thấy có chút không cam lòng. Vừa nãy mình xấu hổ nói ra như vậy, lão đại thế mà một chút đáp lại cũng không có?

Cậu không từ bỏ hỏi Kỳ Du: "Anh, anh không có gì muốn nói với em sao?" Bình thường loại tình huống thế này, không phải nên đáp lại một câu 'Anh cũng yêu em' sao?

Nhìn thấy Bùi Thước trông mong nhìn mình, Kỳ Du nhịn không được nhếch khóe miệng cười nhẹ, trong lòng tự nhủ nhìn bộ dáng này của cậu trông thật buồn cười.

"Anh nói qua rồi." Dáng vẻ của Kỳ Du rất thản nhiên. "Trên sân khấu anh cũng đã nói rồi."

Bùi Thước một đầu dấu chấm hỏi, cố gắng nhớ lại một chút, vừa nãy trong buổi concert, sau khi mình hô xong câu 'Em yêu anh', hình như Kỳ Du có nói câu 'Anh tiếp nhận, anh cũng vậy'? Nhưng cái đó căn bản không giống lắm mà? Bùi Thước có chút gấp, cái này rõ ràng là lời của thần tượng nói với tất cả các fan hâm mộ của mình mà.

Kỳ Du nhìn thấy mặt baby của Bùi Thước phồng lên, một mặt giận mà không dám nói gì liền cảm thấy tâm tình vui vẻ, anh nhéo nhéo mặt Bùi Thước, bên môi nhuộm lấy một ý cười không dễ dàng phát giác.

Ngốc nghếch, câu nói kia thật ra là nói với một mình cậu, Kỳ Du âm thầm nói trong lòng.

Buổi concert qua đi thì vài ngày sau là đêm hội cuối năm của NTV, nói đến đây cũng là giải trí thịnh yến cuối năm vào mỗi năm, gần như tất cả nghệ sĩ tuyến một đều sẽ có mặt ở đêm hội này.

Dựa theo thông lệ cũ, tham gia đêm hội cuối năm nghệ sĩ sẽ được chia thành hai đội là đỏ và trắng, thay nhau lên sân khấu biểu diễn, đến cuối đêm hội sẽ căn cứ vào lượt bình chọn trên mạng và tin nhắn người xem, để chọn ra đội chiến thắng.

Bùi Thước đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị phân khác đội với Kỳ Du, nhưng nhìn thấy kết quả này vẫn cảm thấy có chút đau đầu, đoán chừng cuối cùng nhân khí đối đầu giữa hai đội đỏ và trắng sẽ biến thành cuộc chiến so nhân khí giữa Kỳ Du và Thành Mân.

Kỳ thật bởi vì Kỳ Du vừa kết thúc buổi concert, hai ngày nay trên weibo và tieba cùng với các loại diễn đàn có liên quan tới Kỳ Du và Miracle đều đang so sánh vé bên nào nhiều hơn. Lại lần nữa nhìn trên số liệu, vé bán concert của Kỳ Du hoàn toàn tương xứng với Miracle; mà từ fan hâm mộ repo lại khi đến xem, concert của Kỳ Du cũng được cho là 'Hoàn toàn xứng đáng với giá tiền vé'.

* * * Hoàn toàn không nghĩ tới một mình Kỳ ca có thể chống đỡ được thế trận mà không hề phí sức! Toàn bộ khán đài ở buổi concert gần như không hề tổn thao một chút sức lực nào, tôi đứng hơn bốn tiếng nhưng vẫn cảm thấy phấn khởi không chịu được!

* * * Em gái lầu trên mua được ghế tốt nhất định là muốn đến đây kéo cừu hận! Khổ thân cho tôi phải ngồi bên ngoài, bất quá vẫn cảm thấy Kỳ ca thật sự quá mạnh! Tình trạng này tôi quả thực cảm thấy như mình đang ngồi ở bên trong.

* * * Yên lặng sắp xếp, lại nói tôi là fan, khi mua vé concert của Kỳ ca cũng chỉ mua được vé ngồi trên cao. Chỉ là thực sự không ngờ tới sức cuốn hút của Kỳ ca lại hung hãn như vậy, ban đầu vẫn cho rằng nhân khí của anh chỉ là phóng đại.

* * *

Loại bình luận như thế này có rất nhiều, mặc dù ném đá vẫn có, nhưng Kỳ Du solo một mình so với bên kia đã khá hơn rất nhiều, mà điều khiến Bùi Thước vui vẻ chính là có không ít fan Miracle lúc trước đã bắt đầu nói giúp Kỳ Du.

Khi Bùi Thước hào hứng muốn nói những chuyện này với Kỳ Du, thì Kỳ Du lại biểu hiện không thèm để ý.

"Chuyện này có gì ngoài ý muốn sao." Kỳ Du một mặt ngạo kiều 'Tôi đã sớm biết sẽ có kết quả như thế này'. "Nhưng đêm hội cuối năm vào ngày mai, anh tuyệt đối sẽ làm đội các người thua rất thảm."

Có cần phải buông lời hung tàn như vậy không.. Bùi Thước thầm mắng, nhưng thật ra cậu cũng không muốn nghiên cứu thảo luận chuyện này với Kỳ Du, sợ nói nhiều lại sai nhiều.

Nhưng Kỳ Du rõ ràng không có ý định bỏ qua cho cậu: "Em với Thành Mân chuẩn bị tiết mục thế nào rồi?"

"À.. Coi như thuận lợi đi." Bùi Thước cố gắng nói không rõ ràng, nhưng vẫn bị Kỳ Du bắt được vấn đề.

"Cái gì gọi là xem như thuận lợi." Kỳ Du quả thực viết hai chữ 'Khó chịu' lên trên mặt, đôi mắt xinh đẹp híp lại nhìn cậu. "Các người mới luyện tập được mấy lần? Cứ như vậy mà hợp ý?"

Bùi Thước thức thời ngậm miệng, trong lòng tự nhủ vấn đề này cậu không nên trả lời.

Kỳ Du thấy Bùi Thước không nói lời nào, bất mãn duỗi chân dài đá nhẹ vào cậu: "Cũng không biết sao các người có thể hát được, ca từ buồn nôn như vậy, thật sự không biết sao hát ra được?"

"..."

Bùi Thước thần kỳ phát hiện, Kỳ Du thế mà cũng có lúc ngây thơ như thế.

"Không biết sẽ có chuyện đại loại như nhìn nhau thâm tình không?" Kỳ Du căm ghét nhíu mày lại.

Bùi Thước không dám nói dối, kiên trì khó khăn gật đầu: "Lúc diễn tập đạo diễn kiên quyến nói muốn tác động qua lại với nhau nhiều một chút.."

"!" Kỳ Du cưỡng ép nhịn xuống xúc động muốn chửi thề. "Tác động qua lại nhiều một chút, sao các người không dứt khoát tay trong tay mười ngón tay nắm chặt vào nhau luôn đi?"

Hình thức không nói đạo lý lại mở ra, cũng may Bùi Thước đã tập mãi thành thói quen: "Em cũng không muốn có loại tác động qua lại thế này, đối mặt nhìn với nhau gì đó em cũng cảm thấy rất khó chịu."

Kỳ Du nghe lời này sắc mặt mới tốt hơn một chút, để trút giận liền xoa tóc Bùi Thước đến rối loạn, lại chà đạp mặt baby của cậu, thế này mới xem như bỏ qua chuyện này.

Mà đến trưa ngày ba mươi mốt lúc diễn tập lại lần cuối cùng, chuyện Bùi Thước luôn lo lắng rốt cuộc cũng xuất hiện --- Hai đội đỏ và trắng không tách ra để diễn tập, mà cậu nhìn qua lịch trình biểu diễn, phát hiện tiết mục của Kỳ Du xếp phía sau mình.

Nói cách khác, đợi chút nữa diễn tập, Kỳ Du sẽ xem hết toàn bộ quá trình mình và Thành Mân sẽ tìm đường chết như thế nào để hát xong một bài tình ca.

Tưởng tượng một chút về phản ứng của Kỳ Du, Bùi Thước nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mình sẽ không sống tốt qua khỏi đêm nay.

Khi Bùi Thước trông thấy Kỳ Du ngồi bắt chéo chân ở hàng ghế đầu tiên ở dưới sân khấu, một tia may mắn cuối cùng trong lòng cậu cũng không có, cả người đều căng cứng, âm đầu tiên phát ra có chút chật nhịp.

Hiển nhiên Thành Mân có chú ý tới điểm này, hắn giả vờ như không chú ý tới gần một chút, cánh tay cũng vô tình hay cố ý cọ qua Bùi Thước, từ góc nhìn ở dưới sân khấu nhìn lên trông rất thân mật.

Ánh mắt thoáng lướt qua thấy sắc mặt Kỳ Du không tốt lắm, Thành Mân biết mục đích của mình đã đạt được.

Bài hát nhanh chóng đi vào đoạn điệp khúc, đoạn này là hai người cùng hợp xướng, cũng là đoạn yêu cầu hai người 'Tác động qua lại nhiều hơn, ánh mắt phải có trao đổi'.

Không phải cậu ghét nhất người khác bán hủ sao? Thành Mân lạnh lùng nghĩ, tận mắt nhìn thấy Bùi Thước cùng với tôi bán hủ, cậu sẽ còn tốt với hắn ta nữa không?

Khi giai điệu điệp khúc vang lên, lúc ánh mắt Bùi Thước quay lại, Thành Mân sửng sốt một chút.

Cùng với giai điệu thanh thoát và ca từ ngọt ngào đến tận trong tim, ánh mắt Bùi Thước cũng mang theo tràn đầy ý cười, mà trong đó nồng đậm yêu thương sắp tràn ra ngoài.

Đây là tình huống gì vậy? Thành Mân cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng mỗi lần diễn tập tiểu tử này luôn miễn cưỡng đối mặt với mình, ánh mắt luôn là xấu hổ dời sang chỗ khác. Nhưng lần này, loại ánh mắt này nhìn thế nào cũng không giống như là đang giả vờ?

Khoan đã.. Giống như có chút không đúng. Mấy giây sau Thành Mân mới phát hiện, ánh mắt kia căn bản không phải cho mình.

Không cần nhìn cũng biết, từ góc độ Bùi Thước nhìn qua, ánh mắt này chỉ có thể dành cho người đang ngồi hàng ghế đầu tiên ở dưới sân khấu --- Kỳ Du.

Mà sau khi Kỳ Du phát hiện ra thì cũng sửng sờ. Đầu tiên anh nghĩ thầm Bùi Thước rất cơ trí nha, cửa này xem như cậu qua. Chỉ là mấy giây trôi qua, Kỳ Du dần dần cũng có chút kinh ngạc.

Ánh mắt của tên này cũng quá lộ liễu rồi, Bùi Thước nhìn không ra cậu lại muội tao như thế. Nhưng Kỳ Du ở phương diện này tuyệt đối không phải là người có da mặt mỏng, đối với ánh mắt ẩn ý đưa tình của Bùi Thước hoàn toàn không có nửa điểm khó chịu, còn lặng lẽ làm một cái hôn đáp lại Bùi Thước.

Tác giả có lời muốn nói: Canh thứ hai~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play