Mà giờ khắc này, sau khi về đến nhà Kỳ Du thuận tay mở weibo. Lúc đầu chỉ là làm theo yêu cầu của công ty đăng lên để tuyên truyền buổi concert diễn ra vào ngày mai trên weibo, nhưng sau khi đăng xong nhìn thấy chủ đề 'Đại thưởng diễn kỹ NTV' ở cột bên cạnh, vẫn là không nhịn được nhấn đi vào.
Đa số đều là cái nhìn về giải thưởng đêm nay, cùng với khen chê quần áo của các minh tinh, nhưng Kỳ Du sửng sốt khi trông thấy mấy cái bình luận đầu liên quan tới Bùi Thước.
* * * Tiểu Bùi nói chuyện cũng quá thẳng đi, bản thân là fan couple của cậu và Thành Mân, mặc dù tôi rất thương tâm, nhưng vẫn cảm thấy cậu xuẩn manh xuẩn manh nha!
* * * Ha ha ha ha cảm thấy phân rõ ràng thế này thật tốt, Bùi Thước cậu thẳng như vậy, là do fan của cậu dạy sao?
* * *NTV cũng có chút quá đáng rồi, phát rồ cỡ nào mới có thể đăng video cắt ghép của hai người lên trên đại thưởng diễn kỹ chứ? Bùi Thước nói như vậy đoán chừng cũng là bị ép đến cuống lên.
Trong lòng Kỳ Du dâng lên nghi ngờ, mình có xem trực tiếp, hình như Bùi Thước không có nói gì đi?
Anh tìm video, nhẫn nại chờ nó mở ra, trực tiếp kéo tới đoạn Bùi Thước lên sân khấu lĩnh thưởng.
Lúc nghe trong tai nghe.'Tôi và tiền bối Thành Mân ở trong đoàn phim chỉ là quan hệ hợp tác, bên ngoài đoàn làm phim cũng chỉ là quan hệ giữa tiền bối và hậu bối', đôi mắt Kỳ Du lập tức mở to.
Giọng nói vô cùng nghiêm túc đó rơi vào lỗ tai, tim Kỳ Du bỗng nhiên nhảy lên một cái. Trên màn hình sắc mặt của tên ngốc hề hề kia rơi vào đáy mắt, Kỳ Du lại không giải thích được, chột dạ dời ánh mắt đi.
Vừa nãy lúc cậu tìm đến mình, mình đã nói cái gì?
Kỳ Du cau mày không muốn nghĩ lại, nhưng cảm giác hối hận trong lòng lại không có cách nào ức chế được.
Anh lấy điện thoại ra, soạn mấy dòng chữ, cuối cùng vẫn xóa hết tất cả.
Được rồi, Kỳ Du có chút bực bội xoa huyệt thái dương, vứt điện thoại qua một bên, qua buổi concert ngày mai lại nghĩ biện pháp gặp mặt cậu một lần.
Cách đêm giáng sinh, buổi concert bắt đầu lúc tám giờ, bây giờ còn hơn một tiếng nữa mới bắt đầu, nhưng sân vận động ở thành phố Gia Nam đã một biển lớn cuồng hoan.
Bùi Thước ngại lấy vé ở chỗ của Jann, bất quá cậu cướp được vé cũng không tệ, là vé đứng ở bên cạnh sân khấu được gọi là sân nhảy 'Thần tịch'.
Chỉ là khi tiến vào, Bùi Thước bị đám fan đến sớm giành chỗ làm giật nảy mình. Toàn bộ fan hâm mộ gần như đều mặc áo tiếp ứng, trong tay cầm lightick, trên cổ đeo máy ảnh và bút ghi âm, trên chân đồng loạt đều hận không thể cao hơn mười centimet trở lên.
Đi xem buổi concert thôi mà, có cần phải hung tàn như vậy không.. Bùi Thước đổ đầy mồ hôi, nhìn hai tay mình trống trơn gần như không mang gì theo, suy nghĩ xem có nên đi ra cổng mua cây huỳnh quang phát sáng cho hợp với tình hình này không.
Ánh đèn trong sân nhảy rất tối, fan hâm mộ xung quanh cũng không nhận ra Bùi Thước, ai ai cũng như bị điên nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Kỳ Du trong MV được phát lại tuần hoàn trên màn hình lớn, thỉnh thoảng phát ra từng đợt gào thét.
Bầu không khí thế này làm Bùi Thước không tự chủ được nhớ lại lần tham gia buổi họp báo ký bán album của Kỳ Du, khi đó mình đến tham gia mang theo tâm trạng của một fan hâm mộ, mà lần này tâm trạng khi đến xem buổi concert đã xảy ra một chút biến hóa vi diệu.
Người đó được nhiều người yêu thích như vậy, chính là người mình thích a.
Bùi Thước kìm lòng không được nhìn mỹ nam không góc chết trên màn hình lớn cười ngốc nghếch, hoàn toàn quên mất thái độ của vị mỹ nam này vào tối hôm qua đối với mình có bao nhiêu ác liệt.
Tám giờ tối, không có bất kỳ thông báo nào, cả quản trường bỗng nhiên đen lại. Sau đó nương theo vài tiếng trống đánh thẳng vào lòng người, tất cả ánh sáng đều tập trung chiếu sáng giữa sân khấu, chiếu ra một thân ảnh thon dài ở giữa sân khấu.
Kỳ Du đột nhiên xuất hiện ở chính giữa sân khấu làm tất cả fan hâm mộ đều thấy bất ngờ, toàn trường im lặng hai giây, sau đó mới cùng nhau gào thét đến đau tai.
Ca khúc mở màn đầu tiên là ca khúc cùng tên với chủ đề album , giai điệu vang lên, cảm giác cấp độ giai điệu không rõ ràng lắm. Theo lý thuyết ca khúc này không dễ dàng biên đạo, trong MV cũng không có vũ đạo.
Nhưng khiến tất cả fan hưng phấn chính là, bản cải biên < Vương giả độc thoại> này vậy mà được thay đổi thành Kỳ Du múa đơn một mình.
Đàn ghita điện phát ra liên tiếp mấy nốt huyền âm, ngạc nhiên khi thấy Kỳ Du nhảy bài này theo lối new jazz, một hương vị tản mạn không bị trói buộc, nhưng ca từ lại được viết rất khí phách, hoàn toàn trái ngược, hoàn toàn hiển lộ ra loại cảm giác vương giả ngạo mạn, nghe vô cùng rung động.
Sắp đến điệp khúc, khối trụ dưới chân Kỳ Du từ từ đi lên, lúc đến điệp khúc thì khối trụ ở sân khấu vừa vặn đi lên đến điểm cao nhất. Lúc nốt nhạc cuối cùng dừng lại, bỗng nhiên Kỳ Du dừng chân lại, khi ngẩng đầu nhìn về phía toàn bộ khán đài quả thực đã khiến tất cả mọi người ở hiện trường đều có một loại cảm giác bị chấn trụ.
Ống kính kéo đến rất gần, thông qua màn hình lớn HD, có thể trông thấy bộ đầu tiên của Kỳ Du trong hôm nay là âu phục gấm đen tuyền, chỗ cổ áo đính những kim cương chiếu sáng rực rỡ, làm ngũ quan vô cùng đẹp trai của anh tăng thêm vẻ lạnh lùng.
Nhưng mà một giây sau, giữa không trung bỗng nhiên mỹ nam nhếch môi cười một tiếng, ngón tay thon dài từ đuôi mắt xinh đẹp tùy ý vẽ một cái, cả người xoay một vòng, hướng về fan hâm mộ lên tiếng chào hỏi.
Động tác kia không thể nghi ngờ làm nhiệt độ của đám fan còn chưa kịp hạ xuống lại rót thêm một mồi lửa, Bùi Thước cũng bị động tác kia làm cả người run lên, đồng thời cậu cảm giác tai của mình sắp bị tiếng la điên cuồng của các em gái xung quanh đâm thủng.
Lúc này mới vừa mới bắt đầu, có cần phải phạm quy như thế không a.. Bùi Thước âm thầm mắng, lão đại anh không chút kiêng kỵ dùng hết toàn lực thế này sao? Đừng để đến khúc sau là cắt điện nha!
Bất quá sự thật chứng minh, điều Bùi Thước lo lắng là quá dư thừa, gần hai tiếng trôi qua, thẳng đến giữa buổi concert, Kỳ Du vẫn như rađa dùng hết toàn bộ triển khai, loại hơi thở hormone dào dạt theo từng cái giơ tay nhấc chân của anh gần như bao phủ cả toàn trường, camera ngẫu nhiên đảo xuống dưới khán đài, có thể trông thấy vẻ mặt phấn khởi của những fan mê âm nhạc tựa như đang cắn thuốc.
Sau khi ánh đèn tối đi lại sáng lên, Kỳ Du đổi bộ quần áo thứ tư, lúc này không còn mặc đồ hoa lệ nữa, nửa người trên là áo sợi màu nâu nhạt, kết hợp với quần bảy phân, lộ ra mắt cá chân mang giày Cavans, cả người sống động như bước ra từ trong tranh.
"Má ơi, Kỳ ca ăn mặc như thường ngày thế này thật ôn nhu a a a! Tôi sắp không chịu được rồi!" Lời nói của một cô gái bên cạnh cùng với đồng bạn mê trai của mình rơi vào lỗ tai Bùi Thước.
Bùi Thước vừa cố gắng rướn cổ lên nhìn cái người đang nhảy trên đài, vừa âm thầm nghĩ trong lòng, đó căn bản không phải là ăn mặc hằng ngày có được không, lúc bình thường sao Kỳ ca các người có thể mặc mộc mạc như thế được, như vậy sao có thể tạo ra bộ dáng phong tao được!
Sau khi đổi trang phục thì bài hát cũng đổi phong cách theo, mấy bài tiếp theo đều là loại nhạc thanh thoát cởi mở, lúc nhạc dạo Kỳ Du từ trên sân khấu nhảy xuống, dọc theo đường sân khấu đi về phía fan hâm mộ, lúc anh đi qua sân khấu bên cạnh, Bùi Thước đều có thể cảm giác được từng người fan hâm mộ ở bên cạnh đều hận không thể bổ nhào về phía trên.
Mà khi Kỳ Du đi qua chỗ Bùi Thước đứng, vừa đúng lúc là một câu hát tình ca vô cùng ngọt ngào, ánh mắt Kỳ Du lướt qua, các em gái bên cạnh Bùi Thước kích động đến mức hai mắt đều tỏa sáng, 'Chịu không được chịu không được' gộp lại thành một mảnh.
Bùi Thước nghe câu hát kia cũng cảm thấy trong lòng dập dờn, nhưng lúc muốn xem vẻ mặt lúc này của Kỳ Du thế nào, thì một em gái đứng phía trước lui về phía sau, giày cao gót nhọn chào hỏi lên mu bàn chân của Bùi Thước, đau đến suýt chút nữa cậu đã kêu ra tiếng, khi nhìn lên thì chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Kỳ Du.
Mang theo tâm tình oán niệm tiếp tục nghe hết bài hát này, sau đó theo thường lệ là cám ơn nhân viên hậu trường. Mà sau khi đọc xong danh sách cảm ơn, có những fan bắt đầu không ngừng hô hào các câu như 'Kỳ ca em yêu anh', mà Kỳ Du vừa uống nước vừa phất tay về những phía phát ra âm thanh này, ra hiệu mình đã nghe thấy.
Toàn bộ không khí ở hiện trường vô cùng sôi động, Bùi Thước cũng ngứa ngáy trong lòng, nghĩ đến vừa vặn nhân lúc này đi bày tỏ, cậu liền hắng giọng một cái, hô to một tiếng: "Kỳ Du em yêu anh!"
Nhưng mà không biết có phải là nên nói Bùi Thước quá may mắn hay không, lúc cậu gào cổ họng hô lên thì vừa lúc xung quanh tương đối an tĩnh, hơn nữa giọng nói của nam sinh xen lẫn trong một đám cô gái vô cùng nổi bật, lại thêm vị trí của cậu ở gần sân khấu trung tâm, Kỳ Du rõ ràng nghe được câu nói này.
Chỉ nhìn thấy trên màn hình lớn Kỳ Du đang uống nước bỗng nhiên ngừng lại, sau đó hình như giật mình bị sặc ho lên vài tiếng. Dưới đài fan hâm mộ đều bị chọc cười ra tiếng, cô gái bên cạnh Bùi Thước cũng đang cười nam sinh nào lại dữ dội như thế.
Lúc này Bùi Thước mới hậu tri hậu giác đỏ mặt lên, cậu mặc kệ dù sao tối như bưng thế này cũng không ai thấy rõ mình, liền không quan trọng.
Kỳ Du được thổ lộ xoay người lại, hướng về phía Bùi Thước, nhíu mày, lộ ra nụ cười vô cùng tự nhiên: "Được a, anh tiếp nhận, anh cũng vậy."
Nghe được câu nói này tất nhiên nhóm fan lại sôi trào lên, nhưng mắt Bùi Thước lại hơi trợn tròn, không phải đâu lão đại, fan nam thổ lộ với anh mà anh cũng có thể tiếp nhận sảng khoái như vậy sao?
Việc nhỏ xen ngang này rất nhanh liền bình ổn lại, buổi concert tiếp tục tiến hành.
Chỉ là Bùi Thước không phát hiện, lúc Kỳ Du quay người lại, ném về hướng bên này một ánh mắt ý vị thâm trường.
Gần lúc mười hai giờ buổi concert cũng kết thúc, nhưng sau đó Kỳ Du lại diễn tiếp bốn bài, thậm chí hát lặp lại ba lần một ca khúc, càng về sau Bùi Thước có chút nóng nảy vì Kỳ Du, trì hoãn lâu như vậy phải bị phạt bao nhiêu tiền chứ?
Buổi concert có thành công hay không Bùi Thước không dám nói, nhưng cậu thực sự cảm thấy fan hâm mộ Kỳ Du đang rất hạnh phúc, thần tượng của bọn họ cho tới bây giờ chưa từng làm bọn họ thất vọng.
Tâm trạng của Bùi Thước vẫn chưa ra khỏi bầu không khí của buổi concert, cậu theo dòng người đi về lối ra, bỗng nhiên điện thoại reo lên. Quá nhiều người, cậu không để ý tới tên hiển thị trên màn hình, sau khi nhận mới phát hiện là Kỳ Du gọi tới, lập tức có loại ảo giác mình đang nằm mơ.
"Anh bảo Tiểu Đại chờ em ở lối ra B3, em đi theo cô ấy đến hậu trường tìm anh."
Bùi Thước sửng sờ 'Ừ' một tiếng rồi cúp điện thoại, vài giây sau mới phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, tâm tình hết sức phức tạp.
Trên đường đi theo Tiểu Đại đến hậu trường, Bùi Thước luôn duy trì loại tâm tình này, nghe giọng Kỳ Du giống như không có tức giận, nhưng hôm qua vẫn là ánh mắt muốn ăn thịt người a..
Đẩy cửa phòng nghỉ đi vào, lúc trông thấy Kỳ Du, những lời Bùi Thước đã chuẩn bị kỹ từ trước đều quên hết, ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.
Kỳ Du vừa tẩy trang xong, giọt nước chảy trên mặt đẹp trai, dáng vẻ trong lành đó hiển nhiên có thể trực tiếp kéo đi chụp quảng cáo cũng được luôn, Bùi Thước không nắm chắc được anh có còn tức giận nữa không, cảm thấy nhìn chằm chằm người ta như vậy hình như không tốt lắm, thế là đành phải cố gắng dời ánh mắt đi.
Kỳ Du nhíu mày nói: "Giả vờ rụt rè cái gì? Vừa nãy ở dưới khán đài không phải hô 'Kỳ Du em yêu anh' rất hăng hái hay sao?"
Bùi Thước giật nảy mình, bật thốt lên: "Anh, sao anh biết là em?" Lời vừa nói ra khỏi miệng cậu liền thầm mắng mình đầu óc heo, loại sự tình này sao có thể thừa nhận được chứ?
Quả nhiên, Kỳ Du lộ ra nụ cười 'Anh biết ngay mà', quả thật đẹp mắt có thể làm mù mắt Bùi Thước: "Đoán."
"..."
"Rất thích tỏ tình với anh ở trước mặt nhiều người như vậy à?" Kỳ Du nghiêng chân, hai tay khoác lên ghế dựa salon nhìn Bùi Thước, bày ra vẻ mặt đắc ý vênh váo.
Bùi Thước muốn nói dĩ nhiên là không phải, nhưng không biết tại sao, trông thấy dáng vẻ hình như rất vui vẻ của Kỳ Du, liền ừ một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói: Canh thứ nhất
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT