Bùi Thước chưa kịp hiểu lời này là có ý gì, bỗng nhiên tay Kỳ Du tiến vào bên trong quần ngủ rộng rãi, hơi nóng làm Bùi Thước hơi giật mình, sau đó ngay cả giãy giụa cho có cũng không làm được, ngoan ngoãn sa vào dục vọng trong lòng cùng với khoái cảm.

Có thể nói thủ pháp của Kỳ Du vừa đơn giản lại thô bạo, nhưng là.. Bùi Thước chỉ cần vừa nghĩ tới hiện tại người đang giúp mình an ủi là Kỳ Du, liền không có cách nào nhịn được kích động, nhịn không được muốn tiến tới hôn anh.

Ngay lúc đầu Kỳ Du không để ý, nhưng trông thấy mặt Bùi Thước đỏ lên nhào về phía mình, sợi dây không tên trong lòng bỗng nhúc nhích, anh nhỏ giọng nói 'Thật phiền phức', rồi hơi nghiêng đầu xuống để thanh niên nóng bỏng tùy ý hôn môi mình.

Lúc hôn cả người đều cảm thấy nóng cùng với khoái cảm trong người, một lát sau Bùi Thước liền tách ra. Cao trào qua đi toàn thân cậu không còn chút sức lực nào ngồi trên ghế salon, thình lình nghe thấy Kỳ Du chậm rãi trêu chọc: "Cậu ra nhanh như thế à?"

Bùi Thước úp úp mở mở giải thích, lại phát hiện giải thích thế nào cũng không thay đổi được sự thật mất mặt này, dứt khoát giả vờ như không nghe thấy.

"Thế nào? So với lúc bình thường cậu tự làm thoải mái hơn rất nhiều phải không?" Kỳ Du vừa đúng lý không buông tha rút khăn tay ra lau, vừa nghiên đầu nhìn Bùi Thước. "Sau này lúc làm chuyện này trong đầu cậu chắc chắn đều nhớ đến tôi."

Bùi Thước tiếp tục giả chết, trong lòng tự nhủ anh vì mục đích này mà đặc biệt đến giúp tôi quay tay, sẽ không lỗ vốn chứ? Cậu mở mắt ra nhìn về phía Kỳ Du, muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn lại, đối phương bởi vì đắc ý mà lộ ra tính trẻ con, gương mặt xinh đẹp dưới ánh đèn chiếu sáng rạng rỡ, răng khểnh bên môi.. Vừa nãy lúc hôn đầu lưỡi của mình còn liếm tới nó nữa.

Thật ra.. Trong đầu tôi đều là anh, mặc kệ lúc nào, đều là anh.

"Anh.. Hiện tại muốn trở về?" Ban đầu Bùi Thước vốn muốn hỏi là anh có muốn tôi giúp anh giải quyết không, nhưng nhìn sắc mặt Kỳ Du như bình thường thì không hỏi ra lời.

Mà Kỳ Du cũng có chút nghẹn, vừa thoải mái xong liền đuổi tôi đi? Anh trừng mắt nhìn Bùi Thước nửa ngày nói không ra lời, cũng không thể chủ động yêu cầu nói hiện tại tôi cứng đến nỗi khó chịu, cậu giúp tôi giải quyết đi!

Cậu chờ đó cho tôi, rất nhanh sẽ bắt cậu trả cả gốc lẫn lãi!

Bùi Thước không hiểu gì nhìn lão đại bỗng dưng lại tức giận, rùng mình một cái.

Khoảng tháng chín, phim < Tiến hóa hoàn mỹ > chính thức khai máy. Dù lúc thông báo cũng xem như rất khiêm tốn, nhưng về phía diễn viên và đoàn đội cũng đã thu hút không ít.

Mặc Thiên Tự trả lời mấy vấn đề liên quan tới quan điểm quay phim xong liền không nói thêm gì nữa, phóng viên đã quen với phong cách của Mặc Thiên Tự nên biết có hỏi cũng không hỏi ra cái gì, thế là phóng viên chuyển vấn đề sang dàn cast diễn viên.

Vai tiến sĩ Tô Thành do ảnh đế nổi tiếng Từ Mạch Dương diễn, Bùi Thước đóng vai Tô Duy con trai của tiến sĩ và dĩ nhiên họ không phải là tiêu điểm đặt câu hỏi của phóng viên, sau khi trả lời mấy vấn đề qua loa cho xong, các phóng viên liền ào ào nhắm vào Kỳ Du.

"Trước đó trong phim < Cơ giới chi tâm > anh đã cùng hợp tác với Mặc đạo diễn, còn nhận được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất năm đó, như vậy lần này trong < Tiến hóa hoàn mỹ> có lòng tin sẽ vượt qua được vai diễn trước đó không?"

"Đương nhiên."

"Có nghe nói lần này phần diễn của anh không nhiều, như vậy có ảnh hưởng tới biểu hiện của anh hay không?"

"Sẽ không."

Bùi Thước ngồi im ở bên cạnh, nhịn không được lén nhìn Kỳ Du một chút, lễ phục màu xám bạc càng làm góc nghiêng của anh thêm mạnh mẽ, cả người tràn đầy lãnh ngạo.

Kỳ Du nhận vai này.. Trong lòng nghĩ thế nào nhỉ? Bùi Thước nhịn không được thất thần, nhớ lại mấy ngày trước mình biết được Kỳ Du nhận vai gì, lúc ấy trong lòng cậu không biết nên nói gì.

"Chị nói cái gì, yêu quái Darwin á?" Bùi Thước cầm điện thoại di động, nghi ngờ mình đã nghe lầm.

Bên kia điện thoại Fiona chỉ sắp xếp lịch trình ghi hình buổi họp báo, mặc kệ Bùi Thước nghĩ thế nào liền trực tiếp cúp điện thoại.

Bùi Thước nghe âm thanh bận, nửa ngày mới nhấn tắt điện thoại.

Yêu quái Darwin --- < Tiến hóa hoàn mỹ > Trong nguyên tác nhà khoa học thiên tài Tô Duy đã bồi dưỡng ra giống loài hoàn mỹ không có nhược điểm, vua cao nhất trong hệ sinh vật, cuối cùng bị Tô Thành liều chết tiêu diệt sinh vật kiêng kỵ này.

Nghe qua rất phong cách, nhưng Bùi Thước đọc qua nguyên tác mới biết, đây chỉ là đạo cụ hoặc dấu hiệu sinh tồn cho vật cùng loại. Trong phim, nói dễ nghe chính là đầu nguồn của sự mâu thuẫn, nói khó nghe chính là bàn chải cắm trong bình hoa.

Bùi Thước lật kịch bản, xem kĩ mấy lần, phần diễn của yêu quái Darwin không ít, nhưng chỉ là một số cảnh chém giết đẫm máu, lời thoại rất ít có thể đếm được.

Biết rõ để anh nhận diễn vai yêu quái Darwin là vì nhân vật then chốt, nhưng vì sao Kỳ Du còn muốn nhận vai như vậy đâu?

"Trong sách miêu tả vai trò của yêu quái Darwin không nhiều, tác dụng của nó cũng chỉ là giết chóc, là mấu chốt kích phát sự mâu thuẫn giữa cha con Tô Thành và Tô Duy, cuối cùng bị tiêu hủy. Như vậy anh có lòng tin đem dạng vai có vẻ đơn bạc này tạo nên một vai đặc biệt không?"

Phóng viên đặt câu hỏi kéo suy nghĩ của Bùi Thước trở về, Bùi Thước âm thầm cắn chặt răng, trong lòng tự nhủ người phóng viên này chắc chắn đã quá hiểu tính cách của Kỳ Du, cố ý lấy vấn đề này kích thích Kỳ Du.

Quả nhiên, Kỳ Du mấp máy môi, lập tức lạnh lùng nói: "Đương nhiên, tôi có lòng tin tuyệt đối."

Người phóng viên kia hiển nhiên vẫn chưa hài lòng, tiếp tục hỏi: "Anh cảm thấy Mặc Thiên Tự đạo diễn cho anh đóng vai này là có dụng ý gì? Là cân nhắc phim cần đầy đủ mánh khóe sao?"

Cậu hỏi này đã quá mức rồi, sắc mặt Kỳ Du trầm xuống, Mặc Thiên Tự cũng nhíu mày, muốn nói điều gì đó, lại nghe thấy Kỳ Du âm u nói.

"Đầu tiên, yêu quái Darwin này là do tôi chủ động tranh thủ lấy." Kỳ Du nói rất chậm, đôi mắt nhìn chăm chú vào vị phóng viên đặt câu hỏi kia. "Thứ hai, tôi không hề cảm thấy nhân vật này đơn bạc, hơn nữa tôi tuyệt đối có năng lực chứng minh được điểm này."

"Cuối cùng." Kỳ Du dừng lại, đột nhiên cười một tiếng, nụ cười kiêu ngạo phối hợp với răng trắng như tuyết của anh, lấp lánh không thể nào nhìn thẳng được. "Muốn trở thành cái gọi là 'Mánh khóe', không phải ai cũng có tư cách này."

"Ừ.. Được được, cậu để bọn họ cứ viết tiêu đề như vậy đi." Jann đau đầu cúp điện thoại, nhìn vị gia kia ngồi trong xe, bộ dạng nhắm mắt dưỡng thần có bao nhiêu thoải mái đâu.

Jann ho khụ khụ hai tiếng, thành khẩn nói: "Lão đại, coi như anh thật là lão đại đi, lần sau cũng đừng kiêu ngạo như vậy có được không?"

Kỳ Du không nhíu mày ung dung nói: "Ăn ngay nói thật thôi."

".. Lúc anh nói thật có thể uyển chuyển một chút không?" Jann bất lực. "Vừa nãy nếu như không phải tôi gọi điện thoại, ngày mai sẽ xuất hiện tiêu đề 'Kỳ tiểu thiên vương nói tạo thành mánh khóe không là gì' anh có biết không hả?"

"Ồ, rất nhanh là có thể bỏ đi chữ 'Tiểu' phía trước thiên vương rồi."

"Đây không phải là trọng điểm!" Jann nâng trán. "Kỳ Du, cục diện hỗn loạn ở buổi họp báo ký bán lần trước anh có biết tôi phải dọn dẹp biết bao lâu không hả?"

Nghe vậy Kỳ Du mở đôi mắt, đôi mắt tối tăm không chút tránh né nhìn Jann: "Anh cảm thấy tôi không nên nói như vậy? Bị người ta hết lần này đến lần khác đến đập phá tôi không thể đáp trả lại?"

Jann bất lực chửi bậy, đây là thiếu niên trẻ nhà nào, mở miệng một tiếng là đập phá.

"Anh còn dọa luôn cả fan.."

Kỳ Du dứt khoát cắt ngang: "Đây không phải là fan của tôi, với lại.." Lông mi xinh đẹp của anh chớp chớp, nâng cầm lên chỉ về phía Bùi Thước ngồi ở bên cạnh. "Đó mới là fan của tôi, fan của tôi bị ném trúng bị thương, dù sao tôi cũng phải ra mặt."

Bùi Thước: "..."

Nhớ không lầm lúc ấy người nào đó giận không kiềm được còn chửi mình đáng đời? Lúc nào lại trở thành ra mặt vì mình rồi?

Từ lúc lên xe Bùi Thước đã cố gắng giảm xuống sự tồn tại của mình rồi, vì sao lão đại còn muốn kéo mình nằm không cũng trúng đạn chứ?

Bùi Thước cười gượng với người đại diện đang buồn bực đến nội thương: "À, Kỳ Du anh ấy cũng có tư cách nói như vậy mà. Buổi ký bán tạo thành như thế cũng không có giảm lượng tiêu thụ đâu, ha ha."

Lời nói thật như thế làm Jann đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, chỉ hi vọng buổi họp báo phim lần này có thể thuận lợi.

Kỳ Du nhìn mặt baby đang cười ngây ngô với mình, không hề nói gì lại tiếp tục dựa vào thành ghế nhắm mắt dưỡng thần. Còn Bùi Thước ngượng ngùng thu lại nụ cười, trong lòng tự nhủ tôi giúp anh giải vây mà anh ngay cả cười cũng không cười với tôi.

Sau buổi họp báo công việc liên quan đến quay phim cũng chính thức bắt đầu, giai đoạn chuẩn bị trước tiên là chuyện quyết định tạo hình.

Nói đến tạo hình của vai chính tiến sĩ Tô Thành và con trai Tô Duy cũng rất đơn giản, hơn nữa lúc này mặt baby của Bùi Thước không còn là mục tiêu trách mắng của nhà tạo hình nữa.

"Xong rồi." Nhà tạo hình vỗ vai Bùi Thước.

Lực chú ý của Bùi Thước từ temple run ngước nhìn về trong gương, lập tức bị giật mình.

Thanh niên trong gương có một đầu tóc đen lộn xộn, sắc mặt ốm yếu tái nhợt do lâu ngày không gặp ánh nắng, vành môi nhợt nhạt, ngũ quan cũng rất nhạt, là loại hình tượng trạch nam.

Tô Duy được thiết lập là người tự bế quái đản, bởi vì từ nhỏ thiếu tình yêu thương, thậm chí gần như không tiếp xúc với người khác, mỗi ngày chỉ chui vào một đống sách lớn khô khan, trong đầu chỉ có ý niệm duy nhất là đánh bại giẫm đạp thành tựu của ba mình.

Nhà tạo hình đưa kính đen bảo thủ cho Bùi Thước, sau khi đeo vào khuôn mặt vốn có chút ngọt ngào lập tức đã thon gầy lại không ít.

Nhà tạo hình vô cùng đắc ý: "Cứ như vậy không tệ, chắc chắn đạo diễn sẽ hài lòng, Tiểu Bùi cậu thấy thế nào?"

Bùi Thước liên tục gật đầu, trong lòng thầm nghĩ hay là bình thường cũng nên làm một bộ kính nhỉ, cảm thấy mặt gầy đi không ít a..

Bùi Thước chụp tạo hình xong vừa đúng lúc đến giờ cơm trưa, nhân viên công tác gọi cậu qua lấy, một đống người vây quanh ầm ĩ bắt đầu ăn, nói một hồi thì nói tới tạo hình của Kỳ Du.

"Yêu quái Darwin! Hình như trong sách cũng không có miêu tả cụ thể như thế nào!"

"Mặt xanh nanh vàng?"

"Nói bậy sao Kỳ ca có thể dữ tợn như vậy được!"

"Ha ha ha theo tôi thấy có lẽ là giống ma nữ quyến rủ trong liêu trai chí dị?"

Bùi Thước bưng cơm hộp vừa ăn vừa nghe ngóng, tiện thể nhớ lại miêu tả về yêu quái Darwin trong tiểu thuyết.

Yêu quái Darwin này là sinh vật cuối cùng được nuôi dưỡng, là quái thú từ ngoài hành tinh chưa có đối kháng tới xâm lược địa cầu, mà gen nguyên thủy nhất của nó lại được lấy từ loại quái thú này. Bởi vậy.. Ngoại hình nói thế nào cũng phải có chút giống với quái thú kia nhỉ?

"Thân người to lớn toàn thân đều là lân giáp màu nâu đỏ, thấp nhất cũng phải là ba mét, đầu hình tam giác đôi mắt tròn trịa giống như bóng đèn.."

Nhớ tới đoạn miêu tả này trong tiểu thuyết, Bùi Thước lập tức bị nghẹn cơm. Lão đại sẽ biến thành bộ dạng này sao, không được, không thể nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play