Lúc Bùi Thước dẫn Kỳ Du đi qua phòng khách, trước cửa không thấy giày của An Triệt và Dịch Tử Duy, xem ra là không có ở nhà. Thế là Bùi Thước không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp đẩy cửa phòng của An Triệt.

Sau đó cậu lại một lần nữa hiểu rõ, không gõ cửa mà trực tiếp đi vào chính là tìm đường chết.

Trong phòng trên giường lớn cực kỳ lộn xộn, thanh niên làn da trắng nõn để trần nửa người trên, bị một nam sinh có da hơi ngâm đè xuống, có một bàn tay đi vào trong quần jean đã bị nới lỏng.

Bùi Thước quả thực kinh ngạc đến ngây người, Dịch Tử Duy và An Triệt, các người vội vàng quá nha! Vào cửa ngay cả giày cũng chưa kịp cởi đã lăn ra làm đúng không?

Bị tiếng mở cửa cắt ngang tất nhiên hai người vô cùng khó chịu, ba người ở cùng một chung cư hơn một trăm mét vuông, bọn họ bị Bùi Thước không cẩn thận cắt ngang rất nhiều lần.

Mà lần này, lúc Dịch Tử Duy mặt lạnh muốn nói chuyện, thì trông thấy Kỳ Du đứng phía sau Bùi Thước, lập tức cứng đờ.

An Triệt đỏ mặt chống người ngồi dậy, vừa nhìn thấy Kỳ Du, lập tức há miệng to đến nỗi có thể nhét được một quả trứng gà.

Bùi Thước mặc đồ ngủ, Kỳ Du cầm quần áo ngủ sạch sẽ, đến phòng của chúng ta, hai người này.. Đừng nói là muốn phòng tắm play nha! Não của An Triệt lập tức mở rộng, nhìn Bùi Thước với ánh mắt viết đầy tiếng 'Chậc chậc'.

Bùi Thước lập tức không chịu yếu thế đáp lại ánh mắt 'Cậu cho rằng tôi là cậu à'.

Bốn người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, Kỳ Du là người đầu tiên đen mặt quay người trở về phòng của Bùi Thước.

Nhìn Bùi Thước lúng túng theo đuôi Kỳ Du rời đi, An Triệt suy nghĩ một hồi, đang nghĩ hay là mình đi giải thích một chút, bỗng nhiên Dịch Tử Duy đứng dậy đá cửa phòng, sau đó không nói nhiều lại đè tiếp.

Hiếm khi An Triệt không vui mừng nghênh đón, mà lại do dự đẩy Dịch Tử Duy ra: "Bị, bị lão đại nhìn thấy.."

"Cho nên?" Dịch Tử Duy dừng lại động tác, tay chống ở bên người An Triệt, khoảng cách rất gần nhìn chăm chú thanh niên ở dưới thân.

"Cho nên, không muốn đi giải thích một chút sao? Mặc dù chắc chắn lão đại sẽ không nói ra, nhưng mà tóm lại là.." Vế sau An Triệt càng nói càng nhỏ, hắn cũng không biết mình muốn nói cái gì. Chiếu sáng trong đôi mắt đen xinh đẹp của Dịch Tử Duy, rõ ràng là cái bóng của mình, nhưng vì sao mình vẫn cảm thấy, khoảng cách cách người này xa như vậy?

Dịch Tử Duy nhíu chặt lông mày, không vui bóp cằm An Triệt: "Em muốn nói gì?" Cùng cậu làm cũng đã làm rồi, thế mà cậu còn kêu hắn đi giải thích rõ ràng?

".. Em không biết rốt cuộc là anh có ý gì." An Triệt không chịu thua nhắm mắt lại, những lời luôn giấu trong lòng rốt cuộc cũng không giấu được. "Ban đầu anh cảnh cáo em không được đánh chủ ý với anh, sau đó buổi tối kia.. Sau đêm đó bỗng nhiên anh lại tiếp nhận em, em rất vui, dù anh thân mật với em là do thích hay không thích thì em cũng không quan tâm."

Phát giác được người phía dưới có chút run rẩy, hai lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện trên gò má nhìn qua vô cùng dụ hoặc. Dịch Tử Duy không nháy mắt nhìn An Triệt chăm chú, đại khái đã đoán được tên ngốc này muốn nói gì, trong lòng có chút ngọt ngào lan ra đồng thời cũng mang theo một tia đau lòng.

"Thật ra, thật ra gần đây em phát phát hiện mình thật sự rất thích anh." Vành mắt An Triệt có chút đỏ lên, muốn quay đầu đi chỗ khác lại bị Dịch Tử Duy nắm chặt cằm xoay trở về. "Em thật chịu không được mỗi lần cùng anh lên giường, đều nghĩ có phải là lần cuối cùng hay không, cảm giác lo lắng.. Uhm!"

Lời còn chưa nói hết bờ môi đã bị Dịch Tử Duy ngăn chặn lại, những lời nói thương cảm phía sau chưa kịp nói ra khỏi miệng thì phải nuốt trở về. An Triệt hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt Dịch Tử Duy, không tự chủ được liền bắt đầu nhiệt liệt đáp lại.

Môi lưỡi quấn giao, nhiệt độ cơ thể tác động lẫn nhau, An Triệt nhận mệnh ôm chặt Dịch Tử Duy, cảm thấy người này nguyện ý để mình ở bên cạnh là hắn đã thỏa mãn rồi.

Thật lâu sau, Dịch Tử Duy buông An Triệt đã bị mình hôn đến mê man, chóp mũi thân mật cọ lấy chóp mũi của đối phương, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: "Không cần nói thêm gì nữa." Em làm anh có chút đau lòng, cho nên về sau không cho phép em nghĩ như vậy nữa.

Nhưng An Triệt lại hết sức sát phong cảnh xuyên tạc lời nói hiếm có khi ôn nhu của Dịch Tử Duy, vành mắt đỏ lên, gượng cười nói: "Uhm, em biết anh không muốn nghe, thật xin lỗi.."

Dịch Tử Duy chán nản, đối với tên ngốc này thực sự không có cách nào. Hắn hận cắn trên mặt An Triệt một cái, giọng nói lạnh lùng: "Em có thể đừng mãi suy nghĩ những thứ không đâu được không hả?"

"..."

Thở dài, Dịch Tử Duy chịu thua với An Triệt, không tình nguyện nói: "Anh không có không thích em."

Không có không thích cậu, ban đầu cảnh cáo cậu cách xa anh một chút, chỉ là không thể tin được mình lại động tâm với nam nhân.

An Triệt vẫn phát ngốc: "Không có không thích.." Lời này sao nghe thấy khó đọc vậy. "Vậy chính là thích?"

Nhìn ánh mắt phát sáng của tên ngốc này, Dịch Tử Duy nhịn không được, hôn một chút lên má lúm đồng tiền của cậu, trầm thấp 'Ù' một tiếng.

"Vậy anh thích em ở chỗ nào?" An Triệt quả thực chính là 'Đắc ý vênh váo'. "Sao anh không nói sớm với em? Xấu hổ à?"

Dịch Tử Duy đơ người một chút, xấu hổ.. Thật đúng là, nói đùa à, sao hắn có thể thừa nhận với tên An Triệt này chứ!

Dùng sức kéo xuống quần jean đã sắp tuột cùng với quần lót của An Triệt, Dịch Tử Duy duỗi tay nắm chặt lấy tiểu An Triệt, hừ lạnh nói: "Thích em ở trên giường a, mỗi lần đều có thể làm, em, phát, khóc!"

An Triệt: "Này này, chờ đã.."

Lời nói phía sau phát ra mơ hồ giữa răng môi của hai người, chỉ chốc lát sau, âm thanh khàn khàn rên rỉ chậm rãi phát ra..

Nhìn thanh niên bị mình khi dễ đến thảm, nửa người trên trắng nõn đầy dấu hôn, giữa hai chân dính một chút dịch trắng, dáng vẻ thất thần này khiến đôi mắt Dịch Tử Duy nóng lên, nhịn không được tiến tới ôm An Triệt, lưu luyến triền miên chậm rãi hôn cậu.

An Triệt từ từ lấy lại tinh thần, trong lòng thầm trợn mắt, vì sao lúc làm tên quỷ súc này lại có dáng vẻ ôn nhu đến chết người như thế chứ!

* * *

"Lúc anh đưa tôi trở về, bọn họ còn chưa trở về đúng không?" Sau khi Bùi Thước trở về phòng, mặt Kỳ Du luôn âm trầm không nói lời nào, Bùi Thước đành phải mở lời trước.

Kỳ Du nghiêng mắt nhìn Bùi Thước một chút: "Tôi và Fiona cùng đưa cậu trở về, không chú ý đến phòng bọn họ."

Bùi Thước gật đầu, lại nghe thấy Kỳ Du hỏi vô cùng nghiêm túc: "Dường như cậu thường xuyên xem bọn họ làm?"

Mặt Bùi Thước liền đỏ ửng, lắc đầu liên tục, trong lòng tự nhủ tôi xem qua mấy lần đều là bởi vì bọn họ chọn làm ở phòng khách ah!

"Bùi Thước, kỳ thật cậu vốn là đồng tính luyến ái." Kỳ Du nheo mắt lại, nhìn chăm chú vào thanh niên tay chân luống cuống ở trước mắt này. "Muốn bẻ cong tôi còn không tính, còn thường xuyên nhìn lén người khác? Cái này tính là gì, tích lũy tài liệu?"

"..."

Bùi Thước lắc đầu như trống, trong lòng tự nhủ lão đại à mạch não của anh có thể suy nghĩ như người bình thường được không ah?

"Còn không thừa nhận!" Kỳ Du đứng lên, hơi cúi đầu xuống, gần như mặt kề mặt với Bùi Thước. "Cậu dám nói, cậu không muốn lên giường với tôi?"

Hai chữ 'Lên giường' kia vừa nói ra, mặt Bùi Thước liền đỏ tới mang tai lui về sau một bước, loại chuyện này sao lão đại có thể thuận miệng nói ra được chứ?

Kỳ Du nắm chặt cổ áo ngủ của Bùi Thước túm trở về: "Giả vờ cái gì? Là muốn hay không muốn?"

Bùi Thước hoàn toàn không hiểu rõ phương hướng phát triển của chủ đề, làm sao lại trở thành câu chuyện bị lão đại ép hỏi có muốn lên giường với anh hay không?

Thấy Bùi Thước cứng cổ không đáp lời, Kỳ Du cười lạnh trong lòng một tiếng, trên mặt lại ra vẻ dịu dàng, tiến tới nhìn Bùi Thước chằm chằm, cười nhẹ hỏi: "Thật sự không muốn sao?"

Mẹ nó, chuyện này, đây thật sự là một đòn giết chết nha! Bùi Thước cảm thấy tim mình đập hụt một nhịp, nhìn lông mi dày đặc và đôi mắt đen ôn nhu như nước của Kỳ Du, sống mũi cao không biết là vô tình hay cố ý mà nhẹ nhàng cọ lấy mình, môi mỏng hồng nhuận khẽ nhếch lên, dường như đang chờ mong đáp án của mình.

".. Muốn." Quỷ thần xui khiến, Bùi Thước đần độn nói ra đáp án.

Sau đó một giây sau, vẻ mặt ôn nhu dịu dàng rung động lòng người của Kỳ Du liền lập tức thu lại, bên khóe miệng nở nụ cười đắc ý: "Hừ, vẫn là có biện pháp để cậu nói ra!"

Mắt Bùi Thước trợn tròn, đây là người nào a! Đồng thời ở trong lòng oán trách mình, sao không nhịn được mà bị hấp dẫn chứ!

"Vậy cậu tính lúc nào thì xuống tay với tôi?"

".. Không có ý định."

Kỳ Du hừ một tiếng, hiển nhiên là không tin lời nói của Bùi Thước, con mắt xoay lòng vòng, bỗng nhiên nhíu mày nhìn Bùi Thước nói: "Này, bình thường lúc cậu lái máy bay có phải là nghĩ đến mặt của tôi không?"

"Không có!" Mặt Bùi Thước đã nóng đến sắp bốc hơi nước rồi, rốt cuộc là vì sao chủ đề lại lái theo hướng kinh dị thế này? Trước đó vài phút không phải bọn họ mới hôn sao?

"Thế cậu nhớ ai?" Giọng nói Kỳ Du trở nên lạnh lẽo.

Bùi Thước sắp bị ép phát điên rồi: "Tôi không nghĩ đến ai cả!"

"Thật sao?" Kỳ Du đột nhiên lại gần, bờ môi nhẹ nhàng cọ qua tai Bùi Thước, hơi thở ấm áp khiến Bùi Thước không có tiền đồ thở dồn dập. "Hiện tại thế nào? Nghĩ đến tôi không?"

Thấy Bùi Thước không trả lời, Kỳ Du càng táo bạo hơn, áp Bùi Thước nằm lên ghế salon, sau đó cả người anh cũng đè lên người cậu, tay trực tiếp thò vào quần áo của Bùi Thước, ác liệt du tẩu khắp nơi.

"Uhm.." Bùi Thước cảm thấy nơi bị Kỳ Du chạm vào đều ngứa đến tê dại, kháng nghị một tiếng nhưng lại không có cách nào tránh thoát.

Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của cậu, Kỳ Du cảm thấy vừa buồn cười vừa đắc ý, nhịn không được liền đổi từ tay sang miệng, bờ môi thay thế cho ngón tay, ở hầu kết, xương quai xanh, bên gáy ấn xuống những nụ hôn ướt sũng. Bùi Thước cảm thấy toàn thân cậu nóng lên, liều mạng cắn răng mới không bị mất mặt mà rên ra tiếng.

"Ngô.. Uhm!" Khi môi Kỳ Du lướt xuống đầu ti của Bùi Thước, thậm chí còn cắn nó, Bùi Thước bị loại cảm giác thoải mái này làm giật mình, vội vàng dùng tay muốn đẩy Kỳ Du ra, lại bị Kỳ Du bắt lấy tay rồi khóa chặt lại.

Bùi Thước cảm giác được trước ngực truyền đến cảm giác tê dại ướt át, muốn dùng lực tránh thoát, nhưng căn bản không làm được.

"Đủ rồi.." Bùi Thước cắn răng muốn khép chân, lại bị Kỳ Du bén nhạy phát hiện ra, nhanh tay chuẩn ác đưa tới, cách quần sờ soạng một cái.

"Cứng nhanh như vậy?" Mặt Kỳ Du cũng đỏ lên, anh nhìn thanh niên ở dưới thân mặc cho anh trêu chọc, khóe môi không tự giác nở nụ cười. "Không phải nói không muốn tôi sao?"

Bùi Thước bất đắc dĩ, nửa người cậu sắp bị anh liếm hết rồi, không cứng được mới là có vấn đề đó! Cậu nghĩ phải đi nhà vệ sinh giải quyết một chút, bỗng nhiên bị Kỳ Du nhấn trở về.

"Chờ tí, tôi sẽ để cậu cả một đời này khi lái máy bay chỉ có thể nghĩ đến tôi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play