Ban đầu chỉ là kẻ qua đường, sau trở thành người mến mộ, rồi trở thành bạn bè tốt của Lục Vân Khai, nếu Giang Hưng thật sự không hề quan tâm đến việc kiếp trước Lục Vân Khai đã chết như thế nào, vậy thì anh cũng quá lạnh lùng.

Giang Hưng đương nhiên không quên, cũng không phải không để ý đến việc này.

Nhưng anh không có đầu mối, cũng không biết phải bắt đầu lần mò từ đâu.

Lục Vân Khai của hiện tại rất khác so với Lục Vân Khai trong ký ức anh.

Tuy rằng đôi khi Lục Vân Khai làm ra những hành động khiến người ta có cảm giác cậu ta rất ngốc nghếch, khờ khạo.

Thế nhưng cho dù kiếp trước chỉ có thể nhìn qua màn hình, hay kiếp này được tiếp xúc trong hiện thực, Giang Hưng có thể xác định rằng Lục Vân Khai là một người có ý chí và rất kiên định.

Loại người này có lòng tự tôn rất lớn, sẽ không bị người ngoài ảnh hưởng.

Cậu ta không phải loại người sẽ tìm đến cái chết.

Như Trần Lương đã từng nói, căn cứ theo chỉ số EQ và tính cách của Lục Vân Khai, nếu không bị kẻ khác hất xuống đài, một ngày nào đó cậu ta nhất định sẽ trở thành vương giả.

Sống lại một đời, Giang Hưng có thể khẳng định —— Không ai có thể ngáng chân ngăn Lục Vân Khai tỏa sáng.

Địa vị đế vương của Lục Vân Khai, không chỉ là Thiên hoàng trong nước.

Danh tiếng của Lục Vân Khai cũng vậy, không chỉ gói gọn ở vài nơi nhỏ hẹp.

Một con người làm rung chuyển giới giải trí suốt mười năm, mang khí thế đánh đâu thắng đó, vượt mọi chông gai, mạnh mẽ không gì cản nổi.

Một con người có tầm vóc vĩ đại như vậy, tại sao lại tự sát?

Nhân vật công chúng tử vong ngay trong nhà riêng, nhất định cảnh sát sẽ vào cuộc điều tra.

Theo tư liệu kiếp trước Giang Hưng đọc được, vụ việc được cảnh sát kết luận là ‘loại trừ khả năng bị sát hại’. Nói cách khác, họ khẳng định đây là một vụ tự sát.

Nhưng rốt cuộc là vì sao, một con người chắc chắn không có khả năng tự sát lại nhất định đi tìm cái chết vào lúc sự nghiệp đang chói lọi như mặt trời ban trưa?

Kiếp trước anh cách Lục Vân Khai quá xa, xa xôi đến nỗi anh cũng không biết được những lời đồn đãi không ngừng quanh cái chết của cậu là thật hay giả.

Mà hiện tại ——

Anh đang xuất hiện trong nhà Lục Vân Khai, cùng cậu ngồi đối mặt.

Lòng tràn đầy phức tạp nghe cậu ấy nói chuyện.

Căn hộ hai phòng một sảnh này không khác nhà Giang Hưng cho lắm, tuy rằng có thang máy, nhưng diện tích tổng thể căn nhà nhỏ hơn nơi Giang Hưng ở chừng 20m2, thành ra chi phí hai người bỏ ra để thuê nhà hằng tháng không chênh lệch là bao.

Thật ra, nghiêm túc mà nói, nơi ở của cả hai người Giang Hưng và Lục Vân Khai hiện tại đều không phù hợp với tiếng tăm của bọn họ.

Nhưng cả hai đều không quá để ý: Giang Hưng sắp sửa mua một căn hộ mới; còn Lục Vân Khai một năm thì có hết nửa năm đi nơi này nơi kia đóng phim luyện tập, khi trở về cậu chỉ cần có một mái nhà để che trú tạm là ổn.

Ly nước trên bàn đã thấy đáy.

Giang Hưng vừa trầm tư vừa lơ đãng nhấp một ngụm nước, Lục Vân Khai ngồi bên cạnh không ngừng quan sát nhanh chóng lấy bình rót cho anh thêm vài lần.

Lục Vân Khai không khỏi thầm nghĩ: Mình có nên nói gì để không khí vui vẻ một chút không? Mình chỉ là nghi vấn chút thôi! Không nghĩ tới từ lúc tới đây anh ấy vẫn luôn im lặng, thật đáng sợ… Hay là cứ nhắm mắt nói gì đó đi?

… … …

Ngay khi Lục Vân Khai vừa định mở miệng, Giang Hưng đã lên tiếng: “Ý của cậu là, sau mỗi lần quay phim cậu đều không thể lập tức thoát ra? Bình thường mỗi lần như vậy kéo dài bao lâu?”

Cuối cùng cũng nói ra rồi kìa!

Lục Vân Khai thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó mới đáp:

“Không hẳn như vậy, chỉ là mỗi khi thất thần, em sẽ vô thức nghĩ đến tình tiết trong phim… Ừm, không biết em diễn tả như vậy anh có hiểu không? Giống như khi một nhà văn ngẩn người, anh ta thường tưởng tượng ra những sự việc xảy ra trong tiểu thuyết của mình.”

So sánh này không thật sự trực quan, cho nên Giang Hưng khó mà đồng cảm được với cảm xúc của Lục Vân Khai, tuy vậy anh vẫn có thể dễ dàng lý giải nó.

Lục Vân khai tiếp tục nói: “Tình huống của em có lẽ phức tạp hơn một chút. Khi viết văn, tình tiết chỉ ở trong đầu, còn em thì cảm thấy mình như đứng trong cảnh quay đó; nhà văn biết rõ những gì trong đầu chỉ là tưởng tượng, còn em gần như ‘trải nghiệm’ nó… Theo em hiểu là như vậy.” Cậu ngừng một chút, “Em nói như vậy anh hiểu được không…?”

“Ừ, hiểu.” Giang Hưng nói, anh sắp xếp ý nghĩ, rồi giảng giải cho Lục Vân Khai, “Nếu như chỉ là sau khi diễn xong nhất thời không thể thoát khỏi vai diễn thì tôi hiểu, thỉnh thoảng tôi cũng trải qua tình huống như vậy.”

Nhất là sau khi có 0021.

Nghĩ đến đây, anh bỗng nhiên nhớ đến 0021, mới thầm hỏi: [Cậu từng bảo tôi khó nhập vai đúng không?]

0021: [Không phải sao?]

[Đúng là như thế.] Giang Hưng nhận ra câu nói vừa rồi của mình có thể hiểu theo nghĩa khác, [Ý tôi là, nếu tôi khó nhập vai, vậy lúc dứt khỏi trạng thái thì sao? Đối với người có sự nhạy cảm bình thường thì thoát vai dễ hay khó? —— Còn đối với người có trình độ như Lục Vân Khai thì sao? Đơn giản hơn, hay là khó khăn hơn?]

[…] 0021 ngẫm nghĩ một chút, [Theo phân tính hiện tại, không có sự liên hệ đặc biệt nào giữa khó khăn trong việc nhập vai với việc thoát khỏi nó. Một diễn viên khó nhập vai có thể cũng gặp khó khăn trong việc thoát khỏi ảnh hưởng của vai diễn, hoặc dễ dàng trở lại hiện thực, điều này liên quan nhiều đến sự nhận thức và mức độ tán thành của người diễn viên đó đối với thế giới thực.]

[Ý của cậu là…]

[Việc có nhanh chóng rời khỏi trạng thái hay không không liên quan đến mức độ nhạy cảm, mà phụ thuộc vào sự đối lập giữa hư ảo và hiện thực.] 0021 giải thích.

[Tôi hiểu sơ sơ rồi…] Giang Hưng đáp lại.

Trên thực tế, một chuỗi đối thoại này chỉ xảy ra trong tích tắc một giây đồng hồ.

Giang Hưng tiếp tục nói: “Tuy rằng bây giờ tôi chưa thoát được, nhưng đến khi bộ phim kết thúc, có lẽ tôi sẽ trở lại như trước —— “

Lục Vân Khai nghe vậy thì buồn bực nghĩ, mình có nghe nhầm không, gì mà anh chưa thoát được? Trông anh bình thường như vậy, chưa thoát được chỗ nào?

“Hay là gặp bác sĩ tâm lý trò chuyện một chút, cậu muốn đi không?”

Giang Hưng thốt ra câu ‘đi tìm bác sĩ tâm lý trò chuyện’ không phải bằng giọng điệu khuyên bảo, mà hoàn toàn mang phong thái thản nhiên như kiểu ‘đây là việc tôi sẽ làm nếu có thời gian’. Khiến cho Lục Vân Khai vì vậy mà cảm giác đây là một chuyện rất đương nhiên, cậu không khỏi nói: “Em? Em đương nhiên cũng…”

Chữ ‘…đi’ còn chưa kịp bật khỏi môi, Lục Vân Khai mới phát hiện ra có chỗ không đúng.

Cậu vội vã hỏi: “Vậy ra đây là chuyện rất bình thường?”

Có lẽ bởi vì lần đầu tiên gặp Giang Hưng, Lục Vân Khai trẻ trung khờ khạo như một cậu học sinh, cũng có thể vì kết cục sau này của Lục Vân Khai thật khiến người đau lòng.

Cho nên mỗi lần cùng Lục Vân Khai giảng giải, Giang Hưng thường vô thức mà lưu tâm đến cậu một chút, anh thường ôm thái độ chú ý hoặc gần như săn sóc mà đối đãi cậu nhóc này, tóm lại, bây giờ Giang Hưng nghĩ bụng không thể áp đặt cho cậu những quan niệm sai lầm, bèn nói: “Không hẳn như vậy, việc nhập vai quá sâu dẫn đến lẫn lộn giữa hiện thực và phim ảnh cũng không phải chuyện thường xảy ra. Những vấn đề mà giới nghệ sĩ hay mắc phải thường là do áp lực, bởi vì không chịu nổi áp lực quá lớn mà xảy ra những chuyện không hay.”

Giang Hưng nói đến đây thì dừng một lát: “Trước mắt, tôi cảm thấy cậu…”

Anh nhìn Lục Vân Khai.

Trên khuôn mặt ngây ngô của đối phương tràn ngập mấy chữ “Áp lực? Đó là cái gì? Có thể ăn không?”

Vì thế, Giang Hưng tiếp tục nói: “… hẳn là không gặp phải vấn đề này. Cho nên chúng ta nên tập trung vào vấn đề nhập diễn của cậu thì hơn. Tôi cho rằng gặp bác sĩ tâm lý có lẽ là biện pháp hữu hiệu, còn bình thường, tôi thường làm một số việc riêng theo ý thích để thư giãn, có khi là vận động, hoặc có khi sẽ phát triển đam mê khác…”

“Giang ca cũng có sở thích khác ư?” Lục Vân Khai đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt hết sức tò mò.

“Có chứ.” Giang Hưng đương nhiên đáp.

“Là gì vậy?” Lục Vân khai vội vàng hỏi.

“Cậu đoán xem?” Giang Hưng cười nói.

“…” Tâm Lục Vân Khai ngứa ngáy ——

Từ từ, đây không phải trọng điểm, sao tự dưng mọi chuyện lại bẻ lái sang hướng khác rồi!

Lục Vân Khai trông mong nhìn Giang Hưng!

Giang Hưng thấy vậy, không khỏi cười rộ lên: “Thật ra cũng bình thường thôi… Đôi khi tôi sẽ chạm khắc vài thứ nho nhỏ.”

“Điêu khắc sao?” Lục Vân Khai.

“Ừ.” Giang Hưng.

Quá ngầu!

Lục Vân Khai: “Vậy… anh có biết vẽ không?”

“Biết một chút.”

“= 皿 =!” … Hình như vừa phát hiện ra bí mật gì ghê gớm lắm?

Giang Hưng chỉ đề nghị như vậy, Lục Vân Khai ngẫm nghĩ một lúc, thấy rằng mình không còn vấn đề nào khác, bèn tiễn Giang Hưng ra cửa.

Thật ra, trong lòng cậu có ý muốn giữ anh lại dùng cơm, nếu Giang Hưng ở lại, tối nay cậu không cần phải gọi thức ăn bên ngoài rồi, nhưng vấn đề là —— thứ nhất, trong nhà không có nguyên liệu nấu nướng; thứ hai, ngồi ăn với thần tượng ư?! Cậu cũng biết ngượng ngùng chứ bộ.

Lục Vân Khai vừa gọi điện đặt đồ ăn, vừa ngồi vào máy tính.

Tìm bác sĩ tâm lý? Bây giờ cậu không có thời gian, vả lại năm hết tết đến, làm gì còn bác sĩ tâm lý nào làm việc? Lục Vân Khai suy tính, sang năm sau khi đóng xong ‘Kẻ góa vợ’, cậu nhất định sẽ dành thời gian hẹn gặp một người.

Nhưng còn việc theo đuổi đam mê khác thì tiến hành lúc nào cũng được!

Vậy bây giờ mình làm gì đây?

Lục Vân Khai phát hiện ra trong lúc suy tư, cậu đã vô tình nhấp vào địa chỉ của forum đam mỹ nọ.

Đối với những chuyện không quan trọng, phần lớn thời gian Lục Vân Khai vẫn luôn tùy tiện, nếu đã lỡ mở ra rồi, vậy thì… viết văn đi?

Vì thế Lục Vân Khai mở topic đồng nhân Thư Bách Xuyên cậu viết từ hồi ‘Vô Tự Kinh’ ra, vừa nhớ lại tình tiết lúc trước, vừa suy tính xem tiếp theo nên viết như thế nào.

Những chuyện linh tinh này không đương nhiên không khiến Lục Vân Khai dành toàn bộ sự chú ý, cho nên đồng thời, cậu ta cũng mở ra topic Tống Tư x Tô Thức lần trước… Lúc ấy, sau khi vừa xem xong hết mấy chương truyện kia, cậu đã không kìm được mà bình luận một câu…

#007 Vân Chu Hỏa Loạn

Thớt viết OOC quá.

Đến bây giờ xem lại, Lục Vân Khai mới phát hiện ra topic này đã mọc ra đến hơn trăm bình luận… Tác giả thậm chí còn reply ngay dưới bình luận của cậu hai chữ ‘Ha ha’, nhiều người nhao nhao hỏi cậu có phải nick clone hay không, nhưng lúc ấy Lục Vân Khai còn đang quay phim nên không thể trả lời! Sau đó có người cũng mò ra được một comment reply trong topic fanfic đồng nhân Thư Bách Xuyên, lại căn cứ vào giọng điệu của cậu, từ đó xác định được đây đúng là ‘Vân Chu Hỏa Loạn’ hàng thật giá thật chứ không phải người giả mạo gây chuyện. Sau đó nữa, đủ loại bình luận trào phúng, chế giễu Lục Vân Khai xuất hiện.

“Vân đại đại cũng biết thế nào là OOC hở?”

“Woahahahahaha đại đại nói ra mấy chữ OOC này mà không thấy xấu hổ à?”

“Đại đại à, tui khuyên thím về xem lại truyện của mình trước khi chê người khác đi nhé!”

… … …

Bên cạnh đó, vẫn có một số bình luận tương đối lý trí:

“Chê bai ngay mặt thế này… Vân đại đại cô cố ý hả?”

“Cá cũng có tôn nghiêm, mọi người đừng chọc chế ấy nữa.”

“@Vân đại đại: Tui hỏi nghiêm túc một câu, đúng là truyện này có hơi OOC thật, nhưng theo ý của cô, thế nào mới không OOC?”

Lục Vân Khai trực tiếp bỏ qua những lời chế nhạo linh tinh, cậu chỉ lựa chọn những comment mình muốn đáp lại, với câu hỏi ‘thế nào mới không OOC’, Lục Vân Khai đáp lại thế này: “Sunday là một người rất tuyệt vời, vừa biết nấu cơm vừa biết điêu khắc nữa,” cậu thậm chí còn bổ sung thêm mấy thông tin hôm nay mình vớ được, “Ảnh rất nhiệt tình tốt bụng, nói chuyện rất có duyên, vừa thẳng thắn lại vừa hài hước, làm gì có chuyện tà mị cuồng quyến âm dương quái khí như truyện này viết đâu.”

“Về phần Lục Vân Khai, nói thật, cho xin 500đ  liên quan đi, giống người thật chỗ nào?”

“Rõ ràng fic này từ đầu đến cuối hoàn toàn bị OOC hết.”

Đây là bình luận thứ #151.

Bình luận xong, Lục Vân Khai lại tập trung suy nghĩ về những tình tiết tiếp theo trong câu chuyện ‘Bách Xuyên đông đáo hải’(1) của mình.

(1) Đây là một câu thơ trong bài Trường ca hành kỳ 1, có nghĩa là: Trăm sông đổ về đông, chảy dần về phía biển.

Cậu im lặng nhớ lại trước đây mình đã tính toán kết cục của ‘Bách Xuyên đông đáo hải’ ra sao —— Khỏi phải nói, với nhân cách và mị lực của Giang ca, hết thảy nhân vật phản diện đều chỉ có thể là đám hề nhảy nhót, đến cuối cùng đương nhiên chúng đều phải quỳ gối dưới gót chân anh ấy… Ờ, nhưng mà giờ nghĩ lại, nếu viết như vậy thì hình như hơi nhàm chán thì phải?!

Ánh mắt Lục Vân Khai lướt qua mấy nghìn chữ xôi thịt dưới cùng.

Thật ra, nghĩ lại thì, truyện càng khác với hiện thực cũng rất kích thích…

Cứ tiếp tục như vậy đi! (///∧///)…

Chỉ là fanfic thôi mà!

Quan trọng là, Giang ca sẽ không bao giờ biết đến chuyện này!

Sau khi thông suốt, Lục Vân Khai bắt tay dành ra nửa giờ viết thêm một thiên văn chín ngàn chữ đầy xôi thịt kích tình, lại vẽ ra một ít tình tiết mới, sau đó chia làm ba chương lần lượt đăng lên mạng! Thấy cậu cập nhật chương mới, một cơ số fan hâm mộ trong forum ban đầu còn gào khóc vì sung sướng, sau đó lại sửng sốt xuýt xoa trước tốc độ sáng tác + khả năng viết H của cậu, thậm chí có vài người ban đầu vốn định vào mắng chửi, nhưng rồi cũng bị phân tâm bởi đủ thứ ngôn luận như ‘Chắc chắn là viết lâu rồi, giờ mới đăng lên…’ hay ‘Xôi thịt thơm quá~~~’, bắt đầu thảo luận um sùm.

Trong bầu không khí sặc mùi ‘tẩy não’ như vậy, cho nên khi Lục Vân Khai F5 topic fanfic của mình để cập nhật bình luận mới, đám đông fan hâm mộ trong topic ‘Bách Xuyên đông đáo hải’ đã đạt thành nhận thức chung, cùng nghêu ngao gõ bát mà hát rằng: “Đại đại mau mau viết tiếp nữa đi, một căn dưa chuột chinh phục thế giới nghe thật siêu siêu SIÊU kích thích! Quan trọng nhất là… XÔI THỊT THẬT QUÁ CHẤT~~~~≧▽≦

Cùng lúc đó, Lục Vân Khai cũng đang xem bình luận bên topic Tô Thức x Tống Tư mà cậu mới vừa reply kia.

Cậu phát hiện ra sau comment của mình, rất nhiều người chỉ đáp lại bằng một dòng ngắn ngủn “…”

#152 = =



#153 Giữ đội hình



#154 Quả nhiên Mary Sue



#168 Ha ha



You can you up, no can no BB (Có ngon thì xắn tay lên đi làm, làm không được bà cấm mày chê)

#169 Thím ở trên bình tĩnh



#170 168…

#171 168 đừng có đùa



#172

168 định thách người ta thật đấy hả?

Lục Vân Khai nhìn comment #168, rồi lại nhìn bình luận của chủ thread, sau đó nhấn tay mở ra một topic mới.

Chủ đề của topic sẽ là một fanfic Tô Thức x Tống Tư.

Tên câu chuyện là ‘Người trong bức họa’.

Bây giờ bắt đầu nghĩ dàn ý nào!

‘Bức họa’ chắc chắn là đạo cụ quan trọng, tình tiết ban đầu sẽ là Tống Tư nhặt được một bức họa, sau đó hằng đêm đều mơ thấy mình gặp gỡ một người khác! Điều này trở thành tâm bệnh của Tống Tư, sau đó, trong quá trình phá án, Tống Tư trăm phương nghìn kế truy đuổi một hình bóng, và rồi ——

Thông thường đối với phần đông tác giả, nếu căn cứ vào dàn ý này, thì những tình tiết hai nhân vật chính truy đuổi nhau cũng phải chiếm ít nhất một phần ba độ dài tác phẩm.

Nhưng hiển nhiên, Lục Vân Khai không nằm trong số đông này.

Cho nên chỉ sau ba ngàn chữ, cậu ta đã cho Tô Thức và Tống Tư gặp được nhau.

Lục Vân Khai vừa đăng chương đầu lên, trong nháy mắt đã có bình luận mới ——

Cầu-Xôi-Thịt!!!

Từ nickname #001 Chỉ yêu mình đại đại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play