Chương 51 – Chuyện đã qua.
Sau khi hình bóng Tiết Doanh biến mất trong hành lang, Lục Vân Khai cũng không đứng ngoài lâu, mà nhanh chóng trở vào phòng.
Nhưng chỉ trong thời gian hai câu nói này, không khí ấm áp vui vẻ vì có người ngoài trong phòng lập tức thay đổi, hai người trong phòng, người đàn ông vẫn ngồi trên ghế sôpha xem TV, còn người phụ nữ đã tay xách nách mang chuẩn bị rời đi.
Lục Vân Khai liếc mắt nhìn cha mình, nhưng người kia vẫn không mảy may phản ứng, cậu không thể không đi lên ngăn người phụ nữ: "Mẹ, bây giờ trễ lắm rồi, hay là mẹ ở lại một đêm đi? Đỡ phải chạy tới lui, mẹ có thể ngủ trong phòng con đằng kia."
Bà Lục năm nay đã trung niên, gương mặt tròn, tóc uốn thành lọn nhỏ, dáng người hơi mập, hôm nay vận một bộ sườn xám dài đến đầu gối, tuy không đến mức xinh đẹp, nhưng khá gọn gàng.
Bà họ Vu, tên gọi Vu Thải Bình.
Bà quả thật bị Lục Vân Khai chọc cười: "Con hai tuổi thì còn được, đã hai mươi tuổi rồi còn muốn ôm mẹ ngủ cùng? Thật không biết xấu hổ gì cả?"
Lục Vân Khai nói: "... Ý con là, con sẽ về phòng công ty cho ngủ."
Nụ cười trên mặt Vu Thải Bình héo đi, bà đáp: "Con nói linh tinh gì đó, cứ ở lại nhà mà ngủ, mẹ cũng phải về. Hôm nay đến là để thương lượng chuyện nhà cửa, ai ngờ con lại đưa bạn gái đến đây, lần sau ta bàn tiếp?"
Nghe đến câu này, người vẫn đang giả trong suốt là ông Lục, tên Lục Quốc Binh, lập tức ngắt lời: "Bây giờ đầu tư nhà đất là tương đối chắc ăn, mày có nhiều tiền như vậy, hay là cứ mua một căn chờ tăng giá?"
Lục Vân Khai nhướng mày: "Con mua cũng được, nhưng mua rồi ai ở? Nhà mà không ở sẽ hư."
Cậu vừa dứt lời, Lục Quốc Binh chưa kịp đáp, Vu Thải Bình đã đề nghị: "Có thể cho thuê."
"Mua nhà mới rồi cho người ta ở? Mọi người đùa sao?" Lục Vân Khai nói, nhưng sau đó lại thật sự đùa lại một câu, "Nếu cả hai người thật sự muốn ở thì con mua, rồi quyền sở hữu chia đôi, được không?"
Lời vừa nói xong, không khí trong phòng đột ngột cứng lại, Lục Quốc Binh ném chiếc điều khiển từ xa xuống đất, vang 'ầm' một tiếng, đứng lên nhìn về phía Lục Vân Khai mà phát hỏa: "Ở ở ở cái con khỉ! Con ả xui xẻo này, có lỗ vốn tao cũng không cần! Mày năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Mày quên là ai nuôi mày từ nhỏ đến lớn rồi hả? Ngày nào cũng chỉ biết kêu mẹ này mẹ nọ, mày còn chưa cai sữa chắc!"
Lửa giận bùng lên đột ngột, Lục Quốc Binh mắng xa xả như súng máy, khi hai người còn lại vẫn chưa kịp định thần thì ông ta đã mắng xong, sau đó lập tức cầm áo đi ra ngoài, tiếng cửa ngoài hành lang đóng sầm một cái!
Đôi mày Lục Vân Khai hơi chau lại, lời muốn nói đã đến bên miệng, đối tượng lại bỏ đi mất.
Cho nên đôi mày đang nhíu chặt không sao giãn ra được, Lục Vân Khai có phần bất đắc dĩ, đành quay lại nói với Vu Thải Bình: "Mẹ, ngại quá, tính tình ba con có hơi nóng nảy, nhưng không phải ác ý đâu, ừm —— "
Cậu không biết mở lời làm sao, nhưng Vu Thải Bình vẫn bình tĩnh mỉm cười với Lục Vân Khai: "Vậy thì sao?"
"Mẹ không tức giận?" Lục Vân Khai kinh ngạc.
"Tại sao mẹ lại tức giận." Vu Thải Bình nói, "Con cho là, mẹ không biết cha con là hạng người thế nào hay sao?"
Đôi mày Lục Vân Khai lại nhíu chặt.
Thật ra lời vừa rồi của Lục Quốc Binh cũng không phải sai hoàn toàn.
Lục Vân Khai mong muốn hai người tái hôn là xuất phát từ khao khát từ nhỏ, mong muốn được bên mẹ, nhưng thật sự ở bên cậu, chăm sóc cậu hai mươi năm là Lục Quốc Binh, nếu vừa rồi Vu Thải Bình bảo Lục Quốc Binh nói sai hoặc bày tỏ sự khinh miệt với ông ta, tình cảm của Lục Vân Khai nhất định trước hết sẽ nghiêng về phía ông ta.
Vu Thải Bình thật sự là một người phụ nữ khôn ngoan.
Hơn nữa, Lục Vân Khai là con trai bà dứt ruột đẻ ra, qua mối liên hệ mẫu tử trời sinh, bà cũng dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của Lục Vân Khai.
Thế nhưng, bà không hề có ý định che giấu ý tứ của mình.
Bà nói: "Trước đây, có phải con luôn muốn hỏi, đã nhiều năm như vậy, tại sao mẹ không hề liên lạc với con, cũng không đến tìm con?"
Hai má Vu Thải Bình như có như không đanh lại một chút.
Gương mặt tròn của bà cứng ngắc, vẻ mặt lạnh lẽo, nói: "Chắc con cũng biết tính ba con thô lỗ đúng không?"
"Tính ba hơi nóng nảy." Lục Vân Khai nhỏ giọng sửa lại.
"Ông ta có đánh con không?" Vu Thải Bình hỏi.
"Nắm ót... Chắc là không tính đi?" Lục Vân Khai nói, khi trả lời, trong lòng cậu loáng thoáng có dự cảm.
Vu Thải Bình cười khẽ một tiếng: "Mẹ biết ông ta xót con, nên mới không động tay động chân."
"Con biết không? Ba con đánh đập vợ."
"Não mẹ bị chấn động một lần, xương cánh tay bị gãy một lần, răng bị rụng hai cái, ngón tay út cũng bị gãy, đến giờ vẫn chưa cử động bình thường được."
"Mẹ chưa bao giờ trở về... Bởi vì mẹ hận ông ta ——!"
"Đến giờ mẹ vẫn hận ông ta!"
Khi nói những lời này, Vu Thải Bình và Lục Vân Khai đã ngồi trên bàn ăn cơm.
Hai tay bà nắm chặt, hàm răng nghiến lại, khiến giọng nói cũng thay đổi.
"..." Quả thật, khi nghe Vu Thải Bình thốt ra những lời này, Lục Vân Khai gần như im bặt.
Cậu chưa từng nghĩ sự việc theo hướng đó.
Đúng là Lục Quốc Binh chưa bao giờ động tay động chân với Lục Vân Khai.
Là một người đàn ông, ông ta cũng có lúc mắng người hoặc ném đồ vật này nọ, nhưng từ nhỏ đến lớn, từ học hành đến tiêu vặt, từ tình cảm đến tiền bạc, ông chưa bao giờ keo kiệt với Lục Vân Khai —— Đối với Lục Vân Khai mà nói, Lục Quốc Binh đương nhiên là một người cha tốt.
Cho nên khi cậu biết một số điều mà Lục Quốc Binh chưa từng thể hiện trước mặt mình... Nhưng vẫn luôn tồn tại...
Lục Vân Khai phát hiện mình có phần không biết phải làm sao.
Cậu nói: "... Thật có lỗi..."
Vừa dứt lời, Lục Vân Khai nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bèn nói thêm, lời nói cũng lưu loát hơn nhiều: "Con xin lỗi, mẹ, con quả thật không biết có những chuyện như vậy."
"Không cần xin lỗi, đây không phải lỗi của con. Đó là lỗi của cả cha và mẹ, ông ta bạo hành nhiều năm, còn mẹ thì chưa từng trở về, mẹ chưa gánh trách nhiệm làm mẹ con ngày nào, bây giờ trở về cũng chỉ là..." Vu Thải Bình nói, theo quan niệm chung, thân làm cha mẹ lại mở miệng xin tiền con trai con gái cũng có chút ngượng ngùng, bởi vậy khi nói câu sau, Vu Thải Bình có phần hổ thẹn.
Lục Vân Khai lập tức tiếp lời: "Không có gì đâu, mẹ, đây là việc con phải làm."
Vu Thải Bình lắc đầu, không đáp.
Lục Vân Khai quan sát vẻ mặt đối phương, dè dặt hỏi: "Ừm... Mẹ à, lúc trước không phải mẹ nói muốn giúp đỡ con chuyện đầu tư sao?"
"Đúng vậy, thì sao?"
"Là thế này, qua một thời gian, chừng khoảng một hai tuần nữa, con phải đi nơi khác để tập trung huấn luyện và quay phim, thời gian tập trung rất dài, có khi khoảng từ nửa năm đến một năm không chừng..."
"Lâu như vậy ư?" Vu Thải Bình sửng sốt, "Con một thân một mình bên ngoài, có tự chăm sóc mình được không?"
"Mẹ đừng lo, con còn thấy rất vui là đằng khác." Lục Vân Khai cười nói, sau đó cậu vào chuyện chính, "Nửa năm một năm đó muốn liên lạc cũng không dễ, cho nên con định lấy thù lao từ trước giờ, chia cho cha mẹ mỗi người 10%, sau này con cũng sẽ nói với họ, mỗi lần chuyển cát xê sau này đều phân ra cho cha mẹ mỗi người 10%, ừm..."
"Không cần như vậy." Vu Thải Bình vội vàng nói, "Chuyện cha mẹ là chuyện riêng của cha mẹ, con cứ dùng tiền mình mà hiếu kính cha của con đi."
"Không, không sao hết, đây là việc đương nhiên mà." Lục Vân Khai nói, cậu do dự một chút, rồi nhẹ nhàng cầm lấy tay mẹ, chân thành nói, "Tuy rằng trước giờ con chưa được ở bên mẹ, nhưng con cảm thấy bây giờ bắt đầu cũng không muộn." Sau đó cậu lại nhớ ra, "Đúng rồi, còn vấn đề nhà cửa... Lúc trước mẹ nói không sai, nhưng tài chính hiện giờ của con chưa đủ mua hai căn nhà, đợi con quay xong một phim nữa, thì sẽ mua cho mỗi người một căn trong khu gần kề nhau, được không?"
Vu Thải Bình cúi đầu.
Vốn bà vô cùng cảm động, nhưng mấy chữ 'khu liền kề nhau' cuối cùng của Lục Vân Khai lại khiến thần kinh bà dựng lên.
Không ở cùng nhà được, thì đổi thành ở cùng khu ư?
Thật giống như cha nó, không đạt được mục đích là nhất định không chịu bỏ qua...
Vu Thải Bình hơi oán giận nghĩ thầm.
Nhưng khi những cảm xúc xấu xí ấy vừa dâng đến ngực, bà mới giật mình tỉnh dậy, lại nghĩ: không, không đúng, nó với cha nó sống cùng nhau mà lớn lên, tính cách giống nhau là chuyện bình thường.
Nó cũng không có ý gì.
Cha nó có lỗi với mình, nhưng mình lại có lỗi với nó...
Lục Vân Khai phát hiện bầu không khí có vẻ căng thẳng.
Cậu âm thầm cân nhắc câu từ và thái độ, rồi cười rộ lên, nói: "Nhưng mẹ đừng nói chuyện này cho ba đấy, con sợ ba sẽ mắng con mất."
Trong thời gian ngắn, Vu Thải Bình đã tự thuyết phục được chính mình.
Lúc này bà mỉm cười, không tiếp tục phản đối đề nghị của Lục Vân Khai, cầm lấy túi xách nói: "Được rồi, mẹ phải đi..." Bà đi tới cửa, bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nói, "Vân Khai."
"Dạ?" Lục Vân Khai.
"Chuyện đã qua cứ để nó qua đi, những chuyện mẹ vừa nói con đừng để trong lòng, cũng đừng lấy nó chất vấn ba con." Vu Thải Bình nói, "Được không?"
"Được." Quả thật Lục Vân Khai vẫn chưa thể đối mặt với những lời Vu Thải Bình nói, cậu nhanh chóng đồng ý.
Vu Thải Bình bật cười thật hiền từ.
Nụ cười làm cho nếp nhăn nơi khóe mắt bà hiện rõ.
Bà nhón chân muốn xoa đầu Lục Vân Khai, nhưng cậu trai vừa qua sinh nhật tuổi hai mươi mốt đã cao đến một mét tám, bà không với được đến đầu con trai, cánh tay giơ lên chần chờ một khắc rồi đặt lên vai đối phương.
Lục Vân Khai nhìn mẹ, khó hiểu.
Vu Thải Bình nói: "Con trưởng thành..."
Thời gian từng bước từng bước tiến về phía trước.
Trong thời gian ba tháng Giang Hưng ở nhà nạp năng lượng, tạm thời không nhận phim mới, Lục Vân Khai chính thức gia nhập đoàn phim của đạo diễn Từ Trung Kỳ, đến thành phố khác tập trung huấn luyện trong nửa năm; về phần Tiết Doanh, theo lời người đại diện họ Hàn đã nói lúc trước, tham gia một đoàn phim khác, diễn vai nữ số 3, hiện tại cô đã hoàn thành phần diễn của mình, và đang tìm kiếm cơ hội công tác khác.
Hôm nay là ngày phim điện ảnh 'Khách điếm Quy Nhân' bắt đầu công tác tuyên truyền.
Từ áp-phích, bình luận phim, phỏng vấn tạp chí, đến việc tương tác giữa các diễn viên, cùng MV vắn tắt nội dung phim đều được công bố.
Lần này có tổng công ba MV tuyên truyền được công bố.
MV đầu tiên, dài 2 phút 10 giây, chủ yếu cắt cảnh giới thiệu bối cảnh của sáu nhân vật chính, âm thanh nền là tiếng đao kiếm và trống trận, tiếng vó ngựa, khung cảnh nhìn từ trên cao vọng xuống: Vân tiên tử vận áo trắng, mái tóc đen, gương mặt trong trẻo như ngọc, cất giọng xa xăm: "Thiên hạ chiến tranh, khiến vạn dân cực khổ, một thân nữ nhi như ta, cũng không thể đứng nhìn!"
Trương Chi Xuân, càng già càng dẻo dai, khôn khéo, mang theo một đám nhân sĩ giang hồ phóng ngựa chạy như bay, giữa bụi đất mịt mù, chợt vang lên tiếng nói ầm ầm: "Họ Trương ta được đồng đạo võ lâm yêu mến, thức khuya dậy sớm, không dám có chút lơi lỏng; hôm nay xin nguyện thề giết hết đám lòng lang dạ thú, mưu toan cướp đoạt non sông hùng vĩ, sáng ngời như nhật nguyệt của chúng ta!"
Một gã trung niên khác quay lưng về phía mọi người, gã đội nón tre, khoác áo tơi, chỉ để lộ ra một đôi tay, vàng vọt mà thon dài, ngón tay dẹp, tư thế cầm đũa vô cùng quái dị.
Một giọt nước tụ trên đầu đũa của gã.
Khung ảnh đặc tả giọt nước này, chỉ trong chớp mắt, xoay tròn, bay vọt, giọt nước đã trở thành một phần của chiếc áo tơi ẩm ướt.
Từng giọt từng giọt nước trượt khỏi áo, rơi xuống trên sàn đá, tụ thành máu.
Bỗng nhiên, nửa chiếc mặt nạ màu bạc chiếm cứ màn ảnh.
Màn ảnh lùi ra xa, chỉ thấy một kẻ ra vẻ nghèo túng, thậm chí dơ bẩn đi vào quán trọ.
Mưa xối trên người y, qua mỗi bước y đi, trên nền đất đọng lại từng vết giày sũng nước.
Nhưng khi vừa nhìn thấy y, hai mắt những kẻ còn lại đang ngồi trong khách điếm lập tức rực sáng, như thể đang nhìn một núi vàng di động.
Bỗng nhiên có một người đứng lên, một thân áo trắng thuần, mắt nàng như sao, đôi mày như vẽ.
Nàng dịu dàng hành lễ: "Khi còn sống, điều phu quân thiếp hối hận nhất là, lòng mang lửa cháy, mà thân như ngọn nến sắp tàn, không thể mang thân tàn mà góp một phần sức lực. Tử Quân thiếp khẩn cầu chư vị anh hào đang ngồi, nhấc một tay giúp đỡ, để thành toàn cho linh hồn tiên phu trên trời."
Màn ảnh đang chiếu vào người phụ nữ lại đột ngột chuyển hướng.
Từ khung cảnh trên cao nhìn xuống, lại biến thành từ dưới nhìn lên. Nó chiếu vào bóng dáng một người vừa nhảy tường mà vào.
Hắn mang một đôi hài vừa chân, đó là một đôi giày của hòa thượng, nhưng hắn không quan tâm.
Hắn mặc bộ quần áo trắng ưa thích, cũng chẳng quan tâm thứ quần áo kia đã bị mình làm cho bẩn.
Hắn có mái tóc xoăn dài, bên dưới cằm là những chấm lốm đốm như tro tàn.
Hắn có đôi mắt sáng ngời, là một gã trai trẻ tuổi.
Hắn cầm một bầu rượu, miệng ngậm một nhánh có đuôi mèo, nhẹ nhàng nhảy vào trong khách điếm.