Chương 41 – Không đổi sắc.
Ánh sáng đủ màu sắc đan xen lẫn nhau trong không gian khép kín, mờ ảo, âm thanh inh ỏi của thứ nhạc rock heavy metal từ mấy chiếc loa khổng lồ đặt hai bên đập thẳng vào tai, nương theo tiếng nhạc xập xình đó, những vị khách đang chen lấn, sờ soạng nhau trong sàn nhảy lại càng thêm điên cuồng.
Đây là một quán bar có vị trí tương đối hẻo lánh và bí mật, tọa lạc trong một con hẻm nhỏ.
Diện tích của nó chỉ bằng hai mặt tiền cửa hàng lớn nhỏ ghép lại, nếu đo bằng thước vuông, thì cũng chỉ chừng khoảng hai trăm. Giữa không gian chỉ rộng khoảng hai trăm mét vuông này, một nửa là dành cho quầy bar, sàn nhảy, cùng những bộ bàn ghế sôpha cho khách nghỉ ngơi, còn nửa còn lại là những dãy ghế dành cho công tác.
Tuy vậy, những dãy ghế đó lại thường bị che khuất bởi giấy dán tường cùng màu, nếu không phải là khách quen của quán bar này, phần đông người mới đến thường sẽ không dễ dàng phát hiện trong không gian chật chội như vậy còn có thứ gọi là dãy ghế.
Ngày hôm nay sinh hoạt trong quán bar cũng không có gì khác so với ngày thường.
Sau mười giờ tối, sàn nhảy nho nhỏ đã gần như đầy ắp người, từng bài nhạc được DJ phát ra càng lúc càng cuồng dại, đi đi lại lại trước quầy bar đều là nam nữ độc thân, đương lúc những người này vui sướng trò chuyện, trao đổi số điện thoại cho nhau, cánh cửa quán bar đang khép kín đột nhiên bị người đẩy mạnh, nhiều ánh đèn pin sáng rọi chiếu thẳng vào bên trong!
Ngay lập tức, thứ âm nhạc hoang dại, phóng đãng vừa rồi bị ngắt đi, nhân lúc tất cả còn đang sửng sốt, một giọng nam đột ngột vang lên: "Cảnh sát đột kích kiểm tra, cảnh sát đột kích kiểm tra!"
Lúc này, mọi người trong quán mới phát hiện đứng xung quanh mình có mấy người mặc đồng phục cảnh sát.
Bọn họ có phần buồn bực đi về phía mấy chiếc bàn con, ngồi xuống, một số khuôn mặt non trẻ còn loay hoay chuẩn bị chứng minh thư... Dù sao bình thường cảnh sát xông vào đều là kiểm tra những thứ như: Có tàng trữ thuốc cấm hay không, hoặc khách đã đến tuổi hợp pháp hay chưa.
Việc cảnh sát kiểm tra cũng không khiến nhiều người rối loạn, thậm chí bọn họ còn không quá để ý, chỉ ngồi tại chỗ uống rượu tán chuyện dăm ba câu, coi như nghỉ ngơi giữa hiệp, sau đó —— bọn họ nhìn thấy có mấy cảnh sát đi thẳng đến chỗ vách tường, mở ra cánh cửa âm được gắn trên đó, sau khi đi vào một lúc, một giọng nói chợt vang lên: "Bắt được, đang hút!"
Tiếng nói vừa vang lên, một số cảnh sát đang đứng ngoài lập tức đi vào, sau đó những người ngồi ngoài nhìn thấy cảnh sát đang lôi kéo một thanh niên đội mũ, đeo kính râm từ trong dãy ghế đi ra.
Cậu thanh niên bị bắt có dáng người thư sinh, trang phục không quá nổi bật, chỉ là áo thun và quần jeans đơn giản, nhưng một số người để ý kỹ vẫn có thể thấy kính râm và đồng hồ cậu ta đang đeo đều là hàng của các nhãn hiệu thời trang nổi tiếng, giá trị rất xa xỉ, cộng lại ước chừng phải gần một vạn khối.
Cậu thanh niên mang kính mắt và mũ nọ không biết có phải là đang lên cơn hay không, khi bị hai cảnh sát một trái một phải cưỡng ép đưa đi vẫn không ngừng giãy dụa, miệng hùng hùng hổ hổ không biết đang nói cái gì.
Rốt cuộc vị cảnh sát bên trái không chịu nổi nữa, cánh tay đang giữ cậu ta thoáng lỏng ra một chút, cậu trai kia lập tức vùng thoát ra, vị cảnh sát nọ thấy vậy liền nhanh chóng 'bù đắp' lại 'sai lầm' của mình, một lần nữa bắt lại tay của đối phương, do động tác hơi mạnh một chút, nên 'không cẩn thận' làm rớt cả mũ và kính mắt của người kia!
Mọi người: "..."
"Oa!" Mấy tiếng hô đồng loạt vang lên, bất cứ ai nhận ra người đang bị cảnh sát đưa đi này đều nhanh nhẹn rút di động từ trong túi, hướng về người kia chụp liên tiếp mấy tấm ảnh!
Nhưng điều nãy cũng không kéo dài lâu, sau khi khống chế được đối tượng, cảnh sát cũng không dừng lại, mà nhanh chóng đưa đối phương rời đi, tổng cộng thời gian còn không đến một phút đồng hồ.
Sau khi cảnh sát rời đi, cả quán bar gần như sôi sục, những người còn lại sôi nổi ghé tai thì thầm với nhau: "Đó là ngôi sao đó, tên là gì ấy nhỉ, hình như là Tề Lâm ——"
Tin tức Tề Lâm bị cảnh sát áp giải khỏi quán rượu nhanh chóng bị người bí mật tung lên internet, nhưng dù sao chuyện xảy ra quá đột ngột, lại là giữa đêm khuya, các nhân viên đảm nhiệm việc theo dõi tình hình trên internet của Vạn Bảo cũng không lập tức phát hiện, cho nên đến khi tin Tề Lâm bị bắt truyền đến tai Vạn Bảo, đặc biệt là đến tai người đại diện của cậu ta, mọi sự đã trôi qua được hai mươi phút.
Cuộc điện thoại mà người đại diện của Tề Lâm nhận được, là do Tề Lâm đang ngồi trong cục cảnh sát gọi qua.
Mẹ nó, cậu đùa tôi à?
Đây là ý nghĩ của đầu tiên của người đại diện Hồ Thâm.
Anh ta cố gắng bình tĩnh, xem lại dãy số trên màn hình điện thoại, cầm một chiếc di động khác tra ra một chút, sau khi xác định đúng là dãy số từ cục cảnh sát, thì đã tin đến bảy tám phần —— Tề Lâm quả thật có hút cái này, anh ta biết; quán bar đó là nơi Tề Lâm thường xuyên tới, anh ta cũng biết.
Hay rồi...
Ý nghĩ thứ hai dâng lên từ trong nội tâm, nhanh chóng tràn qua óc Hồ Thâm.
Không phải là lập tức nghĩ biện pháp đưa người ra, mà là —— con mẹ nó tên khốn nào đang chơi ông!
Vì là ban đêm, xe cộ trên đường thưa thớt đi nhiều, những cột đèn và hàng cây ven đường đứng thẳng tắp, nghiêm nghị hai bên như đội quân danh dự, tận tụy canh giữ cương vị của chính mình.
Giang Hưng vừa lái xe vừa tiếp điện thoại, là từ Trần Lương gọi đến. Anh hỏi: "A lô? Trần ca? ... Đúng vậy, tôi đang lái xe trên đường, khoảng mười phút nữa sẽ về đến nhà, có chuyện gì vậy?"
Qua điện thoại, Trần Lương nói một câu, giọng điệu cũng vô cùng phấn chấn.
Giang Hưng hơi kinh ngạc: "Anh đang đứng trước nhà tôi à? Được, anh chờ một chút, tôi đang trở về."
Sau đó anh cúp điện thoại, ổn định tốc độ xe, lấy vận tốc 40km/h vững vàng lái xe về lại khu chung cư của mình.
Giang Hưng đậu xe, bước lên lầu, Trần Lương quả nhiên đã đợi ngay ở cửa, ông thấy anh đang đi lên từ cầu thang, bèn hỏi: "Buổi tối có việc à? Bây giờ mới về đến nhà."
"Tôi sang nhà thầy Vương chơi một chút, nói chuyên hơi lâu." Giang Hưng giải thích, anh phát hiện tối nay tâm trạng của Trần Lương không tệ, trên gương mặt xuất hiện nụ cười hiếm hoi. Giang Hưng cầm chìa khóa mở cửa, đưa Trần Lương ra phòng khách ngồi trên ghế sôpha, sau đó vào bếp lấy ra ít đồ uống, "Trần ca, tối nay anh trông có vẻ rất hưng phấn, vừa gặp chuyện gì rất vui sao?"
Trần Lương cười cười, từ chối cho ý kiến, nói: "Buổi sáng tôi không có thời gian, nhờ ông chủ đưa kịch bản trực tiếp cho cậu, cậu đã xem chưa? Có vừa ý nhân vật nào không?"
"Ừ, tôi đã đọc qua, muốn thử cái này." Giang Hưng nói xong, lôi ra một cuốn từ chồng kịch bản phía trước, đưa cho Trần Lương.
Trần Lương tiếp nhận rồi xem sơ qua một lát, gật đầu nói: "Là 'Khách điếm Quy Nhân' sao, nếu cậu thích, tôi đây phải đi đàm phán với bọn họ một chút —— Đạo diễn bộ phim này là người lão làng, đầu tư rất tốt, tiếc rằng chỉ lấy được vai thứ."
Nói đến đây, Trần Lương ra vẻ tiếc hận thở dài một hơi.
Thật ra, những kịch bản được đưa đến tay Giang Hưng đều có thể nói là không tồi, nếu không phải đầu tư nhỏ và diễn viên chính, thì là đầu tư lớn và vai thứ quan trọng, bằng không thì tại sao lúc trước khi Vương Quân Sơn nói chuyện với Giang Hưng lại dùng mấy chữ như 'lấy bằng được'... đâu? Hay thảo luận tương lai với Giang Hưng mà lại lo những chuyện như 'có thể tiến quân sang mảng điện ảnh' làm gì?
Nhưng sau khi chọn lấy lịch bản này, Giang Hưng còn có một yêu cầu: "Trong phim này, tôi có thể đổi vai thứ được không?"
"Hả?" Trần Lương hơi nâng mí mắt.
Giang Hưng đưa tay vuốt vuốt kịch bản, ngón tay anh trượt từ cái tên này đến cái tên khác, rồi nhẹ nhàng dừng tại một điểm: "Tuy rằng nhân vật tướng quân địch quốc là nhân vật rất chính diện, nhưng tôi muốn thử... gian tế. Tôi muốn thử đóng nhân vật đó."
Trần Lương cúi đầu xem kịch bản, lát sau lại nói: "Nếu nhìn vào kịch bản, phần diễn của tướng quân và gian tế tương đương nhau, thậm chí nhân vật gian tế còn nhiều hơn một chút —— lúc trước tôi chọn kịch bản cho cậu đã nghĩ đến chỗ này, nhưng nếu xét trên hình tượng nhân vật, cậu có thấy nhân vật kia không quá tương xứng với hình tượng mà cậu đang đắp nặn không? Gã ta quá phản diện."
Giang Hưng không phản biện, anh chỉ nói: "Trần ca, có anh có thể sắp xếp một cuộc hẹn cho tôi với đạo diễn được không, tôi muốn cùng ông ấy trực tiếp gặp mặt."
Vai trò quan trọng nhất của người đại diện là gì?
Là nắm bắt rõ mọi quy tắc của ngành giải trí, đồng thời khống chế các mối quan hệ.
Hiện tại Trần Lương đã phát huy vai trò sau đến trình độ vô cùng nhuần nhuyễn.
Ông gật đầu, nói: "Được, tôi sắp xếp cho cậu."