*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có lẽ nhìn ra được sự bảo vệ của Mộ Dung Bắc Uyên dành cho Triệu Khương Lan quá mạnh mẽ, Tôn Quyền cũng không muốn cùng ngoại tôn cãi nhau mất vui nên cũng không nói nhiều nữa.

Vài người họ cùng nhau vào cung, Mộ Dung Bắc Uyên thật sự đã đưa Triệu Khương Lan đến ngự thư phòng.

Chiêu Vũ để nhìn Triệu Khương Lan một cái, cũng không dài dòng thêm gì, trực tiếp nói chính sự.

“Tôn tướng quân, chuyện ở Tây Bắc ngươi chắc chắn đã biết, Vũ Vương liên hợp với Lạc Quận Vương mưu phản, đại quân Tây Bắc hiện nay đều rơi vào tay Lạc Quận Vương, nếu như vẫn là người phụ trách nắm giữ quân Tây Bắc, trẫm đã không phải lo lắng sẽ xuất hiện tình huống này”

Tôn Quyền mặt không đổi sắc: “Lão thần nguyện vì hoàng thượng hiến dâng sức lực, chỉ là nếu động vào quân Tây Bắc, những bộ phận cũ ấy chưa chắc đã để cho lão thần mặt mũi. Thứ mà thần có thể làm được, là sau khi hai quân chiến đấu sẽ hướng dẫn địa hình Tây Bắc”

Chiêu Vũ để vội vàng nói: “Ngươi có tâm ý này trẫm đã thập phần cảm động rồi, Tôn Tướng quân tuy tuổi tác đã cao nhưng vẫn vì triều đình cống hiến công lao, đây chính là phúc của Thịnh Khang”

Mộ Dung Bắc Uyên lúc này lại đem tin tức mà Triệu Khương Lan nói với mình tường thuật lại lần nữa, Chiêu Vũ đế trầm mặc.

“Ý của con là, Vinh Dương gần đây không an phận, không phải do Thiết Ngô Quân của chúng ta không đánh được”

“Nhi thần cho rằng, bộ phận lớn Thiết Ngô Quân vẫn nên ở lại biên cương, lỡ như Vinh Dương làm loạn cũng có thể dốc toàn lực trấn thủ. Hiện tại cách làm tốt nhất là mệnh lệnh đại ca dẫn đầu thủy quận Đông Nam đi đến Tây Bắc, dù gì Giang Nam cũng nằm trong lãnh thổ của ta, mà mưa thuận gió hòa không bằng nỗi lo về sau. Cộng thêm có ngoại công ở đây, tiện có người chỉ huy chiến đấu, con tin rằng có thể nhanh chóng thích ứng được tình huống hiện tại”.

Suy nghĩ của Mộ Dung Bắc Uyên trùng khớp với mọi thứ mà Triệu Khương Lan nghĩ.

Trước mắt, đây là phương pháp an toàn nhất. Nhưng Chiều Vũ để lại sợ không kịp. Thủy quân Đông Nam đi đến Giang Nam xa xôi, đội quân khổng lồ lặn lội đường xa quả là không phải chuyện đùa.

Nếu như đi đường chậm trễ mất vài tháng, vậy thì đối với tình hình tổng thể không có lợi.



Lời của ngoại công hắn không phải không hiểu, cũng không muốn làm như vậy. Chỉ là ở tình huống hiện tại, làm sao có thể tự mình quyết định đây?

“Ngoại công, có một việc phụ hoàng mẫu phi bọn họ vẫn chưa biết, con vẫn luôn giấu phụ hoàng, là sợ bọn họ lo lắng. Nhưng con không muốn phụ lòng dạy bảo của ngoại công, nguyện ý nói lời thật lòng với ngài. Trên người con bị người ta hại một loại độc, tên là độc tình. Người hạ độc chính là Trắc phi Thẩm Hi Nguyệt trong viện của con, nàng ta hạ độc trên mèo, bất kể là mèo không thấy nữa, hay là nàng ta xảy ra chuyện gì, cũng đều tổn hại đến con”

Tôn Quyết kinh ngạc không thôi: “Cái gì? Trắc phi của con vậy mà lại dám làm ra thủ đoạn độc ác như vậy, không có cách nào giải độc sao?”

“Tạm thời không có cách nào, chúng con cũng đã tìm đến Trùng Vương Tây Vực, nhưng người này hành tung lúc ẩn lúc hiện, thân phận thần bí, đến nay vẫn không có manh mối”

"Nếu như vị Trắc phi đó của con chết rồi thì sao?

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play