*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn ra được Tôn Quyền có bất mãn với Triệu Đường, Triệu Khương Lan có chút khó chịu.

Mộ Dung Bắc Uyên nắm lấy tay nàng an ủi: “Đúng vậy, Khương Lan rất tốt, là người mà con muốn chung sống cùng đến bạc đầu giai lão”

Tôn Quyền cũng không nói gì thêm: “Đi thôi, ta còn phải vào cung gặp mặt phụ hoàng con”

Trên đường về cung, Mộ Dung Bắc Uyên đem tin tức mà Triệu Khương Lan điều tra được nói cho Tôn Quyền.

Nhưng hắn sợ Tôn Quyền nghi ngờ thân phận của Triệu Khương Lan, chỉ nói là do thủ hạ của nàng nghe ngóng được.

“Ngoại công, con có một vị bằng hữu sống ở vùng biên giới giữa Vinh Dương và Thịnh Khang, trước đó đưa tin nói gần đây giá cả lương thực và thuốc thang tăng lên, trong lòng có chút bất an. Không biết ngoại công tại mắt nhanh nhạy có thông tin gì chính xác hơn không?”

Tôn Quyền cau mày: “Ta đi từ Tây Vực qua ranh giới hai nước rồi mới đến kinh thành. Khi đi qua không hề phát hiện đồ vật tăng giá, thư của bằng hữu con là gửi từ lúc nào, tại sao lại không giống như ta biết.”

Tim của Triệu Khương Lan thắt lại.

Chuyện giá cả là nàng tự bịa đặt, nhưng nếu như biên giới thật sự có điểm gì khác thường, hai loại vật phẩm cần thiết này mà tăng giá cũng là chuyện đương nhiên.

Vậy nên nàng vì nhắc nhở Mộ Dung Bắc Uyên mới viết trong thư như vậy.

Cộng thêm tại mắt của nàng nhanh nhạy, chắc chắn so với Tôn Quyền tự mình thăm dò còn nhanh chóng chính xác hơn, vậy nên khi Tôn Quyền đi qua không biết tình hình cũng là có lí do.

Mộ Dung Bắc Uyên cau mày: “Thật sao?”

“Bác Uyên, nếu như không phải tình báo chính xác, ta khuyên con không nên nói với phụ hoàng con. Lỡ như bằng hữu của con đoán già đoán non, rất dễ gây nên khủng hoảng. Hiện tại Tây Bắc đang xảy ra đại loạn cũng đã đủ khiến người ta mệt mỏi rồi”

Nghe thấy Tôn Quyền nói, Mộ Dung Bắc Uyên không hề phản bác mà hỏi: “Người từ Tây Vực đến, liệu có phát hiện Tây Vực có gì khác thường hay không?”

“Tại sao lại hỏi như vậy, hầu như không có đâu”.

Triệu Khương Lan đột nhiên hỏi: “Từ Tây Vực đến Vinh Dương, một đường đi qua núi Lũng Mạn, đường còn lại có thể đi qua sông Ngọc Bạch, không biết ngoại công đi đường nào?”



Tôn Quyền không mấy vừa lòng, nói: “Bác yên, là phận nữ nhi, đưa nàng ta tiến cùng làm gi?"

Biểu cảm của Mộ Dung Bắc Uyên có chút không tốt: “Ngoại công, vương phi của con rất tài giỏi, có nàng bên cạnh sẽ giúp đỡ con rất nhiều”.

Hắn lại nói thêm một câu: “Phụ hoàng cũng rất thích Khương Lan, cách giải quyết của nàng rất nhiều, chưa thua ai, thậm chí còn thắng rất nhiều nam nhân, ngoại công xin đừng có thành kiến với nàng”

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play