Trên đường trở về, Mộ Dung Bắc Uyên nói với Triệu Khương Lan: “Nhị ca sắp đi Tây Bắc, mấy ngày nay đang tập hợp đại quân, mang theo mười nghìn nhân mã, muốn áp tải một triệu lượng bạc đi”

Mười nghìn nhân mã là binh mã của bộ quân tình, nghe không nhiều, nhưng chắc chăn không phải là ít.

Bởi vì Bộ Quân Tình trong Kinh, cho dù là binh hay là ngựa, thì cũng đều được huấn luyện đặc biệt.

Có thể nói ai cũng xuất chúng, lấy một địch năm.

Triệu Khương Lan trầm ngâm: “Ta luôn cảm thấy hành động lần này của nhị ca không hề đơn giản, hi vọng là do ta nghĩ nhiều.”

Mộ Dung Bắc Uyên không nói gì, chợt ngẩng đầu nhìn thấy trên mỏm đá có một cây hải đường.

Hắn nhướng mày nhìn khuôn mặt trắng nõn và đáng yêu không hề tô phấn của Triệu Khương Lan, hơi hé miệng.

Mộ Dung Bắc Uyên nằm chặt lấy tay Triệu Khương Lan, ra hiệu cho nàng nảm chặt lấy dây cương.

Sau đó, hẳn nhảy về phía trước, quay một vòng đẹp mắt trên không trung rồi đặt chân lên thân cân, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi.

Nếu bỏ qua việc phía sau lưng có một vách đá vạn sâu ngút ngàn, chắc chắn Triệu Khương Lan sẽ nghĩ đây là một nơi có phong cảnh đẹp nhất thế gian.

Khe rãnh phía sau sâu đến mức nàng phải nín thở, nàng còn không dám nói một câu bảo Mộ Dung Bắc Uyên cẩn thận.

Còn Mộ Dung Bắc Uyên thì lại bình tĩnh cúi người, vươn tay bứt một nhánh hoa hải đường, sau đó lại giẫm lên thân cây và bay trở về.

Hắn ngồi vững trở lại yên ngựa.

Triệu Khương Lan đang định trách hẳn quá liều lĩnh, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì sao.

Thì nghe thấy Mộ Dung Bäc Uyên áp sát vào tai nàng, cười thở ra hơi nóng: “Ừm, ta tặng nàng một bó hoa”

Nàng dở khóc dở cười, đưa tay đón lấy với vẻ cẩn thận: “Sao đột nhiên lại bay ra đó làm gì, rất nguy hiểm, sau này đừng làm ta sợ nữa”

“Không muốn làm nàng sợ, nhưng thấy loài hoa này đẹp và quyến rũ như nàng vậy”

Ngón tay của Mộ Dung Bắc Uyên gảy nhẹ, hái một bông hoa đang nở rộ rực rỡ nhất.

Sau đó cài lên búi tóc của Triệu Khương Lan.

Gió thổi qua, những cánh hoa hải đường rung rinh.

Mộ Dung Bắc Uyên đặt một nụ hôn xuống cánh hoa, sau đó hôn xuống gáy Triệu Khương Lan.

Nàng không nhịn được đưa tay sờ lên mặt của hắn, trong lòng sinh ra một cảm giác ngập tràn thỏa mãn mà trước nay chưa từng có.

Con ngựa của hai người chạy càng lúc càng nhanh, vừa vào cổng thành thì trời đã tối hẳn.

Triệu Khương Lan hơi buồn ngủ, sắp ngủ dựa vào lòng Mộ Dung Bắc Uyên.

Mộ Dung Bắc Uyên cẩn thận ôm nàng vào lòng, chắn gần hết gió lạnh cho nàng.

Hắn sợ Triệu Khương Lan bị cảm lạnh nên đã tăng tốc muốn nhanh chóng trở về hoàng cung Đột nhiên có người gọi họ từ phía sau: “Thần vương điện hạ, Thần vương phil”

Mộ Dung Bắc Uyên quay đầu lại, nghe có người gọi mình, Triệu Khương Lan bàng hoàng tỉnh dậy.

Nàng quay đầu lại nhìn, xe ngựa của đối phương là của Sơn vương phủ.

Ban đầu Triệu Khương Lan nghĩ rằng người ngồi bên trong là Hồng mai hoặc Mộ Dung Bắc Hải Nào ngờ khi đối phương mở rèm ra, lại lộ ra vẻ mặt khiến người ta ghét của Lâm Linh Nhi Triệu Khương Lan nhíu mày lại theo bản năng.

Lâm Linh Nhi dường như đã quên mất lần bất hoà trước đó, mỉm cười với nàng và Mộ Dung Bắc Uyên.

“Hoá ra là Thần vương và vương phi, đúng là trùng hợp, có thể gặp nhau ở đây”

Nơi này cách Lâm phủ không xa, gặp phải Lâm Linh Nhi cũng không phải là chuyện tình cờ.

Triệu Khương Lan hừ một tiếng: “Ngược lại bản cung cảm thấy không thể nào trùng hợp như vậy được.”

Mộ Dung Bắc Uyên cũng biết lần trước Triệu Khương Lan đã phát một mồi lửa ở Sơn vương phủ, hắn biết Triệu Khương Lan rất không thích Lâm Linh Nhi.

Những người mà Triệu Khương Lan ghét thì hẳn sẽ càng ghét hơn Vì vậy, hẳn thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Lâm Linh Nhi một cái nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play