Mức độ này còn long trọng hơn so với cái chết của thái hậu trước đây.

Có thể thấy được tâm quan trọng và tình của của đế vương Du Bức đối với vị thái phi này.

Khi tin này truyền đến Thịnh Khang, nhân lúc không có ai, Triệu Khương Lan đã khóc lóc thảm thiết.

Sau đó, nàng dẫn một vài nha hoàn đi đến chùa Nam Chiếu, cố ý mua một chiếc đèn cầu siêu cho thái phi Triệu Khương Lan gặp lại Bỉ Ngạn đại sư ở chùa Nam Chiếu.

Lúc này cô mặc thường phục, không đeo trang sức, vẻ mặt trông rất nghiêm trang.

Bỉ Ngạn đại sư chắp tay lại thành hình dấu cộng: “Tham kiến vương phi.”

ại sư” Triệu Khương Lan chào lại.

“Vương phi đích thân đến đây mua đèn cầu siêu, có người nhà mất sao?”

“Là một vị cố nhân của bản cung, vị trưởng bối đó đã đi rồi, bà ấy là một người rất quan trọng đối với bản cung, nên ta đến đây cầu nguyện cho bà ấy”

“Sống chết có số, xin vương phi hãy nén bi thương”

Triệu Khương Lan gật đầu, nàng nghĩ đến điều gì đó, không nhịn được liền hỏi.

“Đại sư, trước đây ngài đã coi số mệnh cho bản cung, nhưng lần đó thái hậu nương nương không biết chính xác mệnh cách của bản cung. Điều này khiến bản cung luôn cảm thấy ray rứt trong lòng, không biết đại sư có thể nói chỉ tiết cho bản cung hay không?”

Con ngươi của Bỉ Ngạn đại sư hơi di chuyển.

Khi đó, hắn tính ra được cô nương Triệu Khương Lan này là người có mệnh phượng hoàng niết bàn, phượng bay chín tầng mây, quý vô cùng.

Những thiên cơ này vốn không nên dễ dàng tiết lộ ra ngoài.

Nhưng nhiều năm nay chùa Nam Chiếu đã tính ra được người có mệnh hoàng hậu cho Thịnh Khang, và nó đã trở thành một truyên thống Vì vậy, ban đầu nói cho thái hậu biết cũng không được tính là xúc phạm.

“Đại sự?”

Triệu Khương Lan thấy hẳn im lặng không nói gì, nhẹ nhàng hỏi lại một lần nữa.

Bỉ Ngạn đại sư cung kính nói: “Vương phi không cần lo lắng, khi đó gặp chuyện ngoài ý muốn là vì bản tự tung tin đồn ác ý. Ngài có mạng giàu sang phú quý, là người có phúc, không phải là sao chổi giáng thế”

Nàng mím môi: “Không giấu diếm đại sư, nhiều năm về trước có người nói sự tồn tại của bản cung là điềm gở. Không những bản thân không có kết quả tốt, mà còn liên luy đến người bên cạnh”

“Cố ý nói chuyện giật gân, vương phi cần gì phải tin những lời nhận xét không cần thiết đó. Bần tăng không có ý nịnh hót, nhưng mệnh cách của ngài rất quý hiếm, là minh châu trong thế gian, cho dù chẳng may bị long đong, thì cũng sẽ không bao giờ che được ánh sáng của bản thân”

Triệu Khương Lan cảm kích nói cảm ơn: “Cảm ơn đại sư đã khai sáng. Bản cung hiểu, sau này tâm trí sẽ được thư thái hơn, không bị ray rứt nữa.”

Buổi tối, Mộ Dung Bắc Uyên đến chùa Nam Chiếu đón nàng Triệu Khương Lan hơi ngạc nhiên: “Sao huynh lại đến đây, không phải nói công việc dạo này bận rộn sao, sao lại còn chạy đến đây đón ta vậy”

“Lần trước ta rất sợ”

Mộ Dung Bắc Uyên nói thẳng.

“Nàng còn nhớ lần đó nàng bị phạt ở chùa Nam Chiếu, kết quả lúc xuống núi gặp sơn phỉ không. Mặc dù sau đó những người đó đều bị nàng lợi dụng, bây giờ đã đều làm thuộc hạ của nàng. Nhưng bản vương không dám mang tâm lý may mắn, chẳng may đụng phải người cực kỳ hung dữ, nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ta phải làm sao?”

Triệu Khương Lan thẹn thùng.

“Nhưng như vậy thì lại vất vả cho huynh, huynh nhìn huynh xem, đầu đầy mồ hôi, chắc hẳn là rất vội vàng”

Mộ Dung Bắc Uyên cầm lấy tay nàng đưa lên môi mình và hôn một cái.

“Không vất vả, chỉ cần vương phí bình an vô sự, bản vương sẽ không mệt.”

Lúc này, những khóm trúc và hoa đỗ quyên trên núi đã dần nở rộ, cảnh đẹp vô cùng.

Cả hai chỉ đơn giản là cùng nhau cưỡi một con ngựa, nàng ngồi trong vòng tay Mộ Dung Bắc Uyên và ngắm nhìn những ngọn núi và những bông hoa nở rộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play