Lý Mặc dùng tay phủi đi lớp bụi cát bám trên quần áo rồi bước ra ngoài.

Long Vệ luôn ở xung quanh vương phủ nghĩ cách cứu viện để chờ thời cơ hành động nhìn thấy hắn liền sửng sốt.

Long Vệ tiến lên phía trước: “Chủ tử, ngài không sao chứ?”

Sắc mặt Lý Mặc lạnh như băng: “Không có chuyện gì, đi thôi.”

Chuyện này còn chưa kết thúc, hắn hoàn toàn có thể chắc chắn rằng thân phận thật sự của Triệu Khương Lan là Lý Hâm.

Nếu như đó đã là nữ nhân của hăn, sao có thể nàng tùy ý ở bên cạnh một nam nhân khác?

Hắn nhất định phải mang Lý Hâm trở về.

Lý Mặc đang nghĩ kế sách, Long Vệ lại mang một lá thư đến: “cấp báo đến từ Vinh Dương, mời chủ tử xem qua”

Đây là bức thư được sơn màu đỏ, thể hiện sự cấp bách.

Trong lòng Lý Mặc có dự cảm không tốt, vừa mở ra nhìn thấy, hẳn hít sâu một hơi.

“Lập tức đi thu xếp hành lý, trắm phải về ‘Vinh Dương gấp, ngày mai lập tức xuất phát”

Cuối cùng, hắn lại nghĩ đến điều gì, đem lá thư nhét vào trong tay Long Vệ.

“Giao nó cho Phượng Vệ, bảo nàng ấy truyền đạt lại cho Triệu Khương Lan. Hơn nữa nói với nàng ấy, trắm sẽ chờ nàng ấy đến giờ thìn ngày mai. Qua giờ thìn, sẽ không thể chậm trễ được nữa. Nếu nàng ấy đồng ý buông bỏ hết mọi thứ để cùng rời đi với trầm, từ nay trở về sau, nàng chính là tân hoàng hậu của Vinh Dương”

Long Vệ kinh ngạc không thốt lên lời.

Bọn họ cũng không hiểu rõ vị Vương phi kia cùng bệ hạ có khúc mắc gì.

Nhưng bệ hạ lại vì nữ nhân như vậy mà tình nguyện chịu hiểm nguy.

Chuyện này chưa từng xảy ra.

Huống hồ ngôi vị hoàng hậu không phải vẫn bỏ trống từ khi hoàng hậu qua đời sao.

Hậu cung có không ít nương nương trong mong, mơ ước được ngồi lên ngôi vị này nhưng không được bệ hạ để ý đến sự cấp bách.

Trong lòng Lý Mặc có dự cảm không tốt, vừa mở ra nhìn thấy, hắn hít sâu một hơi.

“Lập tức đi thu xếp hành lý, trắm phải về ‘Vinh Dương gấp, ngày mai lập tức xuất phát”

Cuối cùng, hắn lại nghĩ đến điều gì, đem lá thư nhét vào trong tay Long Vệ.

“Giao nó cho Phượng Vệ, bảo nàng ấy truyền đạt lại cho Triệu Khương Lan. Hơn nữa nói với nàng ấy, trầm sẽ chờ nàng ấy đến giờ thìn ngày mai. Qua giờ thìn, sẽ không thể chậm trễ được nữa. Nếu nàng ấy đồng ý buông bỏ hết mọi thứ để cùng rời đi với trắm, từ nay trở về sau, nàng chính là tân hoàng hậu của Vinh Dương”

Long Vệ kinh ngạc không thốt lên lời.

Bọn họ cũng không hiểu rõ vị Vương phi kia cùng bệ hạ có khúc mắc gì Nhưng bệ hạ lại vì nữ nhân như vậy mà tình nguyện chịu hiểm nguy.

Chuyện này chưa từng xảy ra.

Huống hồ ngôi vị hoàng hậu không phải vẫn bỏ trống từ khi hoàng hậu qua đời sao.

Hậu cung có không ít nương nương trong mong, mơ ước được ngồi lên ngôi vị này nhưng không được bệ hạ để ý đến.

Hiện tại, sao bệ hạ lại đem vị trí mẫu nghỉ thiên hạ giao vào tay một nữ nhân.

Nữ nhân này còn là Vương phi của quốc gia đối đầu với quốc gia của hắn, điều này đúng là đang sợ.

Long Vệ tuy rằng vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh của hẳn, đưa mật thư đến lâu Yên Vũ.

Sau khi Hồng Vân xem xong nội dung liền thở dài, tự mình đi bẩm báo với Thần vương phi.

Sau khi hôn mê tỉnh tỉnh lại, nghỉ ngơi một thời gian, hiện tại Triệu Khương Lan đã hồi phục.

Mai Hương gấp gáp nói có người đứng đợi nàng ở bên ngoài: “Vương phi, người đã tỉnh rồi “Người kia.

“Vương gia đã đồng ý với người và thả bệ hạ ra ngoài. Lúc trước người suýt nữa dọa chết nô tỳ, nô tỳ thật sự sợ bệ hạ xúc động mà không quan tâm đến mọi thứ, lại lo lắng thị vệ ở trong vương phủ sẽ đến bao vây, dù sao bọn họ cũng là người của kinh thành Thịnh Khang, bên người điện hạ lại không có nhiều hộ vệ, nếu điện hạ xảy ra điều không hay gì đó, vậy thì Vinh Dương phải làm sao bây giờ”

Triệu Khương Lan dùng khí lực ngồi dậy: “Vương gia có từng hỏi qua thân phận của em hay không.”

“Vừa rồi khi người ngủ, Vương gia có hỏi nô ty. Nô tỳ đành phải thừa nhận là người hầu hạ của người, nhưng nô tù không chịu mọi sự quản thúc của người. Vương gia không nói gì thêm nữa, sau đó bảo nô tỳ lui xuống”

Triệu Khương Lan cười khổ: “Hắn sao có thể không muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện, tuy nhiên vì tin tưởng ta, không muốn làm ta khó xử nên mới không hỏi nhiều.”

“Đúng rồi, Hồng Vân cô nương đến, đã đứng ở bên ngoài chờ rất lâu rồi”

Triệu Khương Lan đoán được Lý Mặc có chuyện gấp nên sai nàng ấy đến, liền trầm giọng nói: “Bảo nàng ấy vào đi.”

“Vương phi”

Hồng Vân cung kính đỡ lấy nàng: “Thân thể của người sao rồi?”

“Không sao, ngủ một giác sẽ không có chuyện gì. Sao đột nhiên em lại đến đây”

“Vinh Dương đã xảy ra chuyện”

Hồng Vân đưa thư mật cho Triệu Khương Lan.

Triệu Khương Lan mở ra, vừa đọc xong, đôi mắt liền kinh hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play