Lý Mặc nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, hẳn ngồi dựa vào vách tường, nói: “Thần vương điện hạ, thì ra là người, người đã nói rõ ràng với Vương phi? Chỉ là không biết Vương phí đã dùng lý do gì để mê hoặc người.”

Sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên bình tĩnh, nói: “Ngươi có thể không biết được, bổn vương có.

tình cảm với Vương phi. Bất luận có xảy ra chuyện gì, bổn vương cũng chọn cách tin tưởng cùng tha thứ cho nàng một cách dễ dàng”

Ánh mắt Lý Mặc tối sầm lại: Vậy sao? Tình cảm của Vương Gia đối với Vương phi sâu đậm thật, nếu biết người ngày ngày nằm bên cạnh mình không phải vương phi thật, ngài cũng không để ý sao?”

Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi không biết bản thân mình rất buồn cười sao? Bổn vương chỉ có một vị Vương phi, không phải là nàng, vậy thì là ai? Bổn vương không hứng thú với chuyện đã xảy ra trước kia, chỉ cần biết dù cho có thế nào, bổn vương luôn tin tưởng thê tử của mình. Chuyện của quá khứ chỉ là những lời kể lại, không có ý nghĩa gì”

Lý Mặc nhìn hắn, không nói gì.

Mộ Dung Bắc Uyên cúi thấp người nhìn vào hẳn: “Bổn vương có chút tò mò, nghe nói thê tử của người trước kia đã bất hạnh mà qua đời. Người có còn nhớ rõ thê tử của mình đã chết như thế nào không?

Biểu cảm của Lý Mặc rốt cuộc cũng thay đổi, hẳn trợn tròn mắt nhìn chăm chằm vào.

Mộ Dung Bắc Uyên, ánh mắt lạnh như băng.

“Vương gi cũng không cần đắc ý quá sớm.

Có một số người Vương gia không thể nào kiểm soát được, một ngày nào đó ngài sẽ phát hiện nữ nhân ở cạnh ngài không phải người bình thường mà ẩn chứa sức mạnh khó lường mà ngài khó có thể lường trước được. Lúc đó, ngài chỉ biết sợ hãi bởi vì nếu nàng giết ngươi, quả thật dễ như trở bàn tay”“

Mộ Dung Bắc Yên nhìn Lý Mặc bãng ánh mắt châm chọc.

Trong lòng hẳn cảm thấy kiếp trước của nàng không đáng để tâm đến.

Mộ Dung Bắc Uyên có thể tưởng tượng được, ban đầu Triệu Khương Lan lớn lên cạnh hẳn, trong lòng nhất định cảm kích mà không ngại giúp đỡ hãi Nhưng khi người này nhận thức được năng lực của nàng, trong lòng dĩ nhiên là sợ hãi.

Lo lắng bản thân không thể khống chế nàng.

Người ích kỷ như vậy, không xứng đôi với một nữ nhân như nàng.

“Vậy thì ngươi đã lo lắng thừa rồi. Tại sao.

bổn vương lại phắn sợ nàng ấy giết chết ta, nàng yêu ta còn không hết, ở cạnh nàng, bổn vương cảm nhận được sự ấm áp cùng kiên định. Vào thời điểm bổn vương lâm vào hoàn cảnh sinh tử, là nàng dùng hết sức lực cứu ta trở về. Nếu nàng ấy thật sự muốn hại ta, thì cái mạng này cũng chính là của nàng ấy”

Lý Mặc ngẩn người, ánh mắt nhíu chặt lại gắt gao nhìn chẳm chằm vào. người nam nhân cao lớn trước mặt.

Nhưng đổi lại chỉ là ánh nhìn khinh thường của Mộ Dung Bắc Uyên.

“Chỉ có kẻ yếu đuối mới sợ hãi thế lực mạnh hơn mình, mới nghe lời của thế lực bên ngoài mà đẩy nữ nhân mình yêu xuống đáy vực. Người như vậy, thật sự đáng buồn cũng thật sự đáng thương.”

“Ngài câm miệng!” Lý Mặc tức giận đứng phắt dậy, thân thể lao đến như muốn tấn công Mộ Dung Bắc Uyên.

Mộ Dung Bắc Uyên nghiêng người né tránh, thực lực của hai người ngang nhau, đứng ở một nơi hẹp như nhà lao mà đánh đấm Đông Diêu nghe thấy loáng thoáng có thấy bên trong có động tĩnh, vội vàng mang theo người xuống xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Kết quả nghe được tiếng đánh nhau, lập tức sai người vây quanh nhà lao lại.

Lý Mặc cười lạnh một tiếng, thu tay lại: “Thế nào, Vương gia định lấy đông hiếp yếu, ỷ vào quyền thế mà giết chết ta? Ngài có từng nghĩ rằng, nếu ngài làm ta bị thương, Vương.

phi liệu có vì ta mà đau lòng, cũng mang trong lòng sự bất mãn với ngài”

“Ngươi cũng xem trọng bản thân một cách quá mức rồi. Vương phi đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, hẳn đã hiểu rõ lòng người, sẽ không bởi vì ngươi và nàng từng có một đoạn quá khứ nông cạn mà nể tình. Cho dù bổn vương thật sự giết chết ngươi, nàng cũng tuyệt đối không nói nửa câu trách cứ nào”

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn về phía Đông Dương mà ra hiệu hẳn lui xuống.

“Bổn vương đã đồng ý với Vương phi giữ lại mạng sống cho ngươi, cho nên nhất định sẽ không nuốt lời. Hôm nay bổn vương thả ngươi đi, từ nay về sau, không được xuất hiện trước mặt bốn phương hay dây dưa với Vương phi, nếu không. … Cái chết của ngươi sẽ không còn xa”

Nói xong, Mộ Dung Bắc Uyên không thèm liếc mắt nhìn Lý Mặc một cái, xoay người nhanh chóng rời đi.

Đông Dương mở cửa nhà lao ra, sai thị vệ tránh đường, nói.

“Ngươi đi đi”

Lý Mặc âm trầm nhìn hắn một cái, trong lòng cố gắng kìm nén cơn giận dữ.

Hắn đã từng nghĩ rằng Mộ Dung Bắc Uyên sẽ cùng Triệu Khương Lan cãi nhau một trận, hai người nảy sinh mâu thuãn không thể cứu vấn.

Không ngờ đến thái độ của Mộ Dung Bắc Uyên lại bình thắn như vậy.

Thậm chí Triệu Khương Lan cũng không hề lộ diện, điều này khiến Lý Mặc cảm thấy vô cùng bất mãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play