Văn Hi trưởng công chúa sao có thể ngồi yên, ngay trong đêm liền đuổi đến.

Thầm nghĩ cho dù có ép, cũng phải ép Triệu Khương Lan ra.

Khóe môi Chu Khiết sắp sốt ruột đến mức sùi bọt.

“Khởi bẩm công chúa, đêm nay thật sự không được, người có chuyện không biết, vương phi đang bị sốt, Giang đại phu cũng đã đến chữa trị cho người. Lúc này vương phi uống thuốc hôn mê bất tỉnh, thực sự không có tinh lực chữa thương cho ngũ vương phi”

Văn Hi trưởng công chúa không tin: “Bớt lấy cớ lừa gạt bổn cung, người coi bổn cung là tiểu hài nhi ba tuổi sao! Còn không màu đưa bổn cung đi gặp nàng ta, ngươi là cái thá gì, xứng để nói chuyện với bổn cung à?”

Chu Khiết hết cách, thầm nghĩ để bà ta nhìn thấy dáng vẻ Triệu Khương Lan cũng tốt.

Như vậy cũng có thể tin rồi chứ.

Chu Khiết đưa Văn Hi trưởng công chúa đến Tịch Chiểu các.

Trong Tịch Chiếu các tràn ngập mùi thuốc khi trước, Văn Hi trưởng công chúa chán ghét cau mày, nhìn thấy người nằm trên giường.

“Triệu Khương Lan, người đừng giở trò giả chết với bổn cung, đầu óc của ngươi linh hoạt như vậy, tưởng bổn cung không biết người đang diễn kịch sao?”

Có lẽ hình tượng giả thần giả quỷ khi trước của Triệu Khương Lan đã ăn sâu trong lòng Văn Hi trưởng công chúa.

Thêm vào nàng ta nghe nói sáng hôm qua khi Triệu Khương Lan ra khỏi hoàng cung nhìn qua dáng vẻ cũng không yếu ớt như vậy.

Cho nên bà ta tin chắc bộ dạng nằm trên giường bệnh không dậy nổi nhất định là do Triệu Khương Lan giả vờ.

Thấy bản thân đi đến mà Triệu Khương Lan vẫn không chịu dậy, Văn Hi trưởng công chúa lập tức giận dữ.

“Người đầu, mời Thần vương phi dậy cho bổn cung! Bổn cung không tin, lửa cháy đến chân mày mà nàng ta vẫn có thể tiếp tục giả ngủ”

Mai Hương nghe vậy đứng bên giường trong mắt đè ép lửa giận.

“Ai dám!”

Nàng ấy chậm rãi siết chặt tay, nhìn chằm chằm hai ma ma sau lưng Văn Hi trưởng công chúa.

Dường như chỉ cần bọn họ dám đến gần Triệu Khương Lan một bước, nàng ấy sẽ đánh họ ra ngoài.

Văn Hi trưởng công chúa hừ một tiếng: “Hạ nhân ti tiện từ đâu ra, dám nói chuyện với bổn cũng như vậy, muốn làm phản à”

Nói xong, cây gậy trong tay bà ta hung hăng đánh lên bả vai Mai Hương.

Mai Hương suy nghĩ, nhẫn nhịn.

Dù sao thân phận bà ta còn bày ra đó, đối diện với loại người lá ngọc cành vàng như vậy không dễ phản kháng.

Nhưng khi hai ma ma kia muốn tiến lên kéo cánh tay Triệu Khương Lan, Mai Hương quét chân ngang qua.

Râm!

Hai ma ma lập tức ngã xuống như chó ăn phân.

Văn Hi tức giận mắng lớn: “Được lắm, người phản rồi. Tránh ra hết, hôm nay bổn cung nhất định phải đích thân dạy dỗ thứ người không biết quy tắc này, xem cô ta có còn dám đánh trả không”

Nói xong, lại đánh vài gậy lên người Mai Hương.

Mai Hương chỉ có thể dùng cánh tay ngắn trên đầu, còn phải nhẫn nhịn cơn tức giận.

Giang Dương và Chu Khiết muốn kéo Văn Hi trưởng công chúa ra, nhưng bà ta cố tình ăn thua đủ với Mai Hương.

Gậy đánh không ngừng, đau đến mức Mai Hương hung hăng cắn chặt răng.

“Khụ khụ khụ”.

Chiếc giường phía sau, Triệu Khương Lan dường như cuối cùng cũng bị âm thanh hỗn loạn trong phòng đánh thức.

Nàng miễn cưỡng đỡ người ngồi dậy, nhưng lại không có sức.

Cánh tay vừa thả lỏng, trực tiếp ngã xuống giường.

Lúc này Văn Hi trưởng công chúa coi như đã chú ý đến, bà ta cười lạnh một tiếng: “Thế nào, không giả vờ được nữa, nhìn thấy nha hoàn bị đánh đau lòng rồi?”

Triệu Khương Lan giống như qua một lúc mới ý thức được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play