Cánh cửa viện bên cạnh mở ra, mẫu thân của đứa trẻ từ bên trong rống lên: “Còn ở bên ngoài chơi, mau về ăn cơm đi!”.

Tiếng gầm của Sư tử hà đông này vừa phát ra, hai đứa trẻ bước đi một cách tê dại.

Còn lại Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan cũng bị tiếng gầm làm cho choáng váng, hai người nhìn nhau.

Sau đó lại lần lượt bật cười.

Chỉ là nụ cười này còn chưa tắt, dư quang của Triệu Khương Lan lại vô tình quét đến một nơi không xa.

Nhìn thấy bóng dáng của hai người đi tới, nụ cười của Triệu Khương Lan ngưng trệ, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Người đến không phải ai khác, chính là Lý Mặc đeo mặt nạ, cùng với thương nhân đã đánh đàn trong cung vào đêm giao thừa ngày hôm qua.

Lý Mặc còn chú ý đến họ sớm hơn đối phương.

Cảnh tượng vừa rồi trong mắt hắn chính là phu thê Thần Vương đang nô đùa trong tuyết như những đứa trẻ.

Hai người không biết nói những gì, tâm trạng vô cùng tốt.

Hơn nữa hắn cũng cảm nhận được rõ ràng khoảnh khắc khi Thần Vương Phi nhìn thấy mình, thần sắc của nàng đã thay đổi đáng kể.

Trong lòng Lý Mặc phảng phất một tia nghi hoặc.

Tại sao? Nhưng mà, mới có duyên gặp mặt một lần vào ngày hôm qua, hắn cũng không làm cái gì quá đáng với vị vương phi này.

Ánh mắt nàng ấy nhìn mình, sao lại như vậy …

Sắc bén? Hay là phòng bị? Hắn bình tĩnh che giấu cảm xúc và tiến lại gần với nụ cười thân thiện.

“Thần vương điện hạ, Thần vương phi, thật là trùng hợp, rốt cuộc lại gặp nhau ở đây.”

Mộ Dung Bắc Uyên lúc này mới chú ý đến người tới, hơi nhướng mày ngạc nhiên.

“Thì ra là hai vị sứ thần. Bên ngoài trời lạnh, đường cũng không dễ đi, sao hai vị lại đến nơi này?”

Lý Mặc cười nói: “Hôm nay là Tết Nguyên Đán, đường phố thật là náo nhiệt. Tại hạ nghe nói ở trong Kinh có Vân Hạc lầu, bữa tối sẽ có biểu diễn ca múa, nên muốn đến vui vẻ với bằng hữu. Vừa rồi lại được thông báo không còn chỗ, chỉ đành phải dẹp đường hồi phủ, ai mà biết lại tình cờ gặp được vương gia và vương phi.”

Vân Hạc Lâu? Triệu Khương Lan trái tim lộp bộp, đây là sản nghiệp cá nhân của Mộ Dung Bắc Uyên.

Chu Khiết trước khi vào phủ chính là chưởng quầy ở đó, chẳng lẽ Lý Mặc đã biết chuyện gì đó rồi sao? Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhìn hắn.

Thủ đoạn của người này, nàng là người biết rõ nhất. Thân là quân vương, lại tuỳ ý chạy đến nước địch.

Luôn cảm thấy rằng không thể nào làm bất cứ điều gì tốt đẹp.

Nhưng tuyệt đối không được gây rắc rối cho Mộ Dung Bắc Uyên.

Triệu Khương Lan thực sự đã quá hiểu rõ về người trước mặt, ngay cả khi hắn che giấu gần hết khuôn mặt.

Nhưng từ khi biết được thân phận thực sự của hắn, Lý Mặc đang ở nơi này của nàng, cho dù không chút giấu diếm.

Hắn tuỳ tiện cử động khoé miệng, nàng cũng có thể đoán được suy nghĩ của hắn.

Đối với giọng điệu vừa rồi của hắn, mơ hồ giống như hắn đang mong đợi điều gì đó.

Giữa điện quang đá lửa, nàng đã phán đoán được rằng Lý Mặc biết mối quan hệ giữa Vân Hạc Lâu và Mộ Dung Bắc Uyên.

Hiện tại quả thực đã đến giờ ăn tối.

Vốn dĩ lúc này nàng nên đến uống rượu hỉ của La tướng quân và Hồng Vân, nhưng mà bởi vì sau khi Hồng Vân xảy ra chuyện đã lượt bỏ việc đón dâu.

Bản thân nàng ấy tự mình đến Lạc phủ bái đường, sớm kết thúc tiệc cưới.

Mới không theo thông lệ trì hoãn đến chạng vạng mới bái đường.

Kế hoạch ban đầu của Triệu Khương Lan cũng là đi ăn với Mộ Dung Bắc Uyên. Buổi biểu diễn của Vân Hạc Lâu, Chu Khiết sớm đã đề cập đến, nàng luôn cảm thấy khá hứng thú.

Nhưng nàng không muốn đi cùng với Lý Mặc.

Thân mật với phu quân hiện tại trước mặt phu quân cũ, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy thật kỳ cục.

Đặc biệt, ràng buộc giữa nàng và Lý Mặc thực sự quá sâu đậm, lỡ như để lộ ra chuyện gì thì hậu quả sẽ rất tai hại.

Mộ Dung Bắc Uyên nghe nói bọn họ không thể đến Vân Hạc Lầu, vốn dĩ nghĩ rằng cũng có thể đưa họ đến đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play