Lý Mặc luôn lừa Triệu Khương Lan cùng mình phê duyệt tấu sớ, lý do thoái thác mà hắn sử dụng vạn năm không đổi.
Không ngoài chính là chỉ cần hai người cùng nhau làm việc, thì có thể phê duyệt tấu sở nhanh chóng hơn, như vậy có thể chơi đùa trong tuyết sớm hơn.
Nàng còn bị ép phải học nét chữ của Lý Mặc, vừa viết trong lòng vừa cảm thấy thích thú.
Cũng không biết rằng nhóm đại nhân trong triều đình đó biết được tấu sớ của mình được hai đứa trẻ phê duyệt.
Đặc biệt là nàng là một bé gái vượt quá phép tắc phê duyệt, sẽ có tâm trạng như thế nào.
“Khương Lan” Mộ Dung Bắc Uyên lại gọi nàng một tiếng.
Triệu Khương Lan hoàn hồn, giả vờ cười không có gì, bị Mộ Dung Bắc Uyên kéo xuống xe.
“Tuyết rất dày, muốn đắp người tuyết” Nàng thì thầm nói.
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Được, vậy thì tùy nàng, bổn vương sẽ đắp người tuyết cho nàng”
Việc này không khó, chẳng qua chỉ là lăn ra hai quả cầu tuyết.
Một lớn, một nhỏ.
Mộ Dung Bắc Uyên sức lực lớn, lòng bàn tay cũng lớn, đương nhiên là đắp một quả cầu tuyết lớn ở phía dưới.
Triệu Khương Lan liền ngồi xổm bên cạnh hắn, cẩn thận dè dặt ngồi xổm xuống nặn một vòng tròn nhỏ.
Hai người không nói một lời đắp tuyết trên tay, rốt cuộc còn chú tâm hơn hai đứa nhỏ chơi trò ném tuyết kia.
Hai đứa trẻ nhìn thấy hành động của họ, cũng không làm náo loạn tiếp nữa.
Ngoan ngoãn ngồi xổm ở bên cạnh Triệu Khương Lan hỏi: “Các tỷ đang làm gì vậy?”
“Sẽ biết sớm thôi” Triệu Khương Lan cười với đứa trẻ, còn có thể nhân cơ hội rảnh một tay nhéo má đứa trẻ tiểu thịt tròn ở bên cạnh.
Tiểu mập bị nàng nhéo đến đỏ mặt, đưa tay ra xoa mạnh vào mặt mình.
Cậu bé có chút than thở nói: “Sao tỷ giống nương ta thế? Nương ta cũng thích nhéo ta như vậy”
Triệu Khương Lan nghe vậy cười haha.
Mộ Dung Bắc Uyên vừa nghe thấy từ “nương” đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua lại trên người tiểu thịt tròn và Triệu Khương Lan.
Nếu như Triệu Khương Lan sinh cho mình một đứa trẻ, hắn cũng sẽ nuôi dưỡng thành ngọt ngào phú quý như vậy, nhìn thấy sẽ rất muốn nhéo.
Sau một thời gian, hai người làm xong cái của riêng mình.
Triệu Khương Lan đặt quả cầu tuyết nhỏ trong tay lên trên đống tuyết lớn mà hắn đã đắp, rồi ấn nó xuống.
Hai người lại tìm cành cây đến làm cánh tay.
Nhưng gương mặt này vẫn còn nhẵn bóng, thiếu mũi và mắt.
Tiểu mập đỡ cằm hỏi: “Còn mắt thì phải làm sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn xung quanh, cố gắng tìm một vật thay thế thích hợp.
Triệu Khương Lan lại nói đơn giản, tự mình lên xe.
Trong xe luôn chuẩn bị nhiều loại trái cây sấy khô.
Nàng túm lấy vài quả nhãn và một nắm hạt dưa.
Rồi thấy nàng chọn ra hai quả nhãn tròn nhất để đắp lên làm mắt, lại bóc vỏ của quả còn lại làm mũi.
Cuối cùng, một nắm hạt dưa được cẩn thận lần lượt khám vào vị trí miệng tạo thành hình vòng cung.
Nhìn từ xa, nó giống như một người nhỏ đang mỉm cười.
Hai đứa trẻ đang chơi đùa không thể không vỗ tay tán thưởng.
Triệu Khương Lan cảm thấy còn chưa đủ, sờ sờ cằm, nhìn Mộ Dung Bắc Uyên nói đùa.
“Phu quân, hay là chúng ta đặt cho người tuyết này một cái tên đi.”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Được, gọi là gì nàng quyết định đi”.
Triệu Khương Lan không khách sáo cầm lấy cành cây viết hai chữ “Uyên Nhi” rồng bay phượng múa trên mặt tuyết.
Mộ Dung Bắc Uyên khóe miệng giật giật.
Cái này, thứ xấu như vậy, nàng ấy lại viết tên của mình sao?
Hắn không thể nhịn được nhìn người tuyết với vẻ mặt ghét bỏ.
Ừ, càng nhìn càng xấu.
Triệu Khương Lan lại dường như vô cùng vui vẻ, ôm bụng cười không dứt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT