Triệu Khương Lan thực ra đã biết được kết luận này.

Nhưng khi Mộ Dung Bắc Uyên nói ra, trong lòng nàng có một loại u uất khó tả.

Nếu như Mộ Dung Bắc Uyên biết rằng Triệu Khương Lan mới là người đã cứu hắn.

Theo tính cách của hắn, dù thế nào cũng sẽ chăm sóc nàng chu đáo, không để cho nàng chịu uất ức và tổn thương.

Nhưng mà trên thế giới này không có nếu như.

Bọn họ đã bỏ lỡ quang cảnh bảy năm.

Bảy năm sau, Triệu Khương Lan nhờ vào da mặt dày lại một lần nữa quấn lấy Mộ Dung Bắc Uyên.

Mặc dù miễn cưỡng trở thành vương phi chúa của hắn nhưng lại bị hắn coi thường và khinh bỉ.

Thậm chí……

Nàng không khỏi run lên, Triệu Khương Lan thật sự, thực ra đã chết rồi.

Chết vào cái ngày công chúa Ninh Vân hãm hại nàng, dưới hàng chục roi đó.

Nàng bây giờ, chẳng qua chỉ là một linh hồn cô đơn từ một đất nước xa lạ ký sinh trong cơ thể này.

Nếu như Mộ Dung Bắc Uyên biết, hắn sớm đã tự tay giết chết nữ nhân đã trao tất cả cho hắn, ngăn chặn kịch độc cho hắn.

Hắn chắc sẽ rất hối hận, rất đau buồn đúng không?

Triệu Khương Lan thở dài rất chậm, Mộ Dung Bắc Uyên lại ôm nàng chặt hơn.

“Là bởi vì ta luôn không nhìn rõ chân tướng. Tin vào kẻ gian, mới khiến nàng vô tội chịu oan ức nhiều năm như vậy. Khương Lan, ngàn vạn sai lầm đều là lỗi của ta, bây giờ nhớ lại tất cả mọi chuyện mà ta đã làm với nàng trước đây, ta không thể nào tha thứ cho bản thân, hận không thể tự sát. Ta không xin nàng hoàn toàn tha thứ cho ta, nhưng … tôi sẽ tốt với nàng, cố gắng hết sức, dành những gì tốt nhất cho nàng”

Triệu Khương Lan đưa hai tay vuốt ve tấm lưng rắn chắc của hắn.

Nàng cụp mắt xuống, trên thực tế nàng không có lập trường để nói câu tha thứ.

Người thực sự nên tha thứ, đã hoàn toàn chết rồi.

Chỉ là nàng có chút ích kỷ, đối với tình cảm với Mộ Dung Bắc Uyên, tự mình ích kỷ, nói câu không sao đâu.

Trên đường trở về, Mộ Dung Bắc Uyên đã muốn giết Thẩm Hi Nguyệt.

Triệu Khương Lan giật mình khi nhìn thấy biểu hiện của hắn.

Hắn không phải là đang nói đùa, hận ý trong mắt hiện rõ, sát khí trùng trùng.

Nếu như Thẩm Hi Nguyệt ở trước mặt hắn ngay bây giờ, thì kiếm của hắn có thể đâm qua mà không chút do dự.

Triệu Khương Lan nắm chặt lấy tay hắn: “Vẫn chưa phải lúc”.

Bản thân nàng đã nói điều này nhiều lần, nói đến tâm sức quá mệt mỏi, tâm phiền ý loạn.

Nhưng đây chính là hiện trạng.

Một khi Mộ Dung Bắc Uyên thực sự xuống tay giết chết Thẩm Hi Nguyệt, người tiếp theo phải chết e rằng chính là bản thân hắn.

“Chàng không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ cho thiếp. Nếu như chàng xảy ra chuyện, muốn thiếp một mình ở lại thế gian này, làm góa phụ cho chàng sao?”

Mộ Dung Bắc Uyên im lặng.

Một lúc sau, hắn mới ủ rủ nói: “Ta bây giờ vừa nghĩ đến nàng ta liền cảm thấy toàn thân khó chịu, cảm thấy buồn nôn.”

Đương nhiên Triệu Khương Lan biết cảm giác này.

Nàng vỗ vỗ trên mu bàn tay hắn an ủi: “Nhất định sẽ có cách, có lẽ chúng ta sẽ sớm nhận được tin tức từ Tây Vực”

Có lẽ vậy.

Mộ Dung Bắc Uyên từ từ tỉnh táo lại, nhìn nàng chăm chú.

“Lúc trước nàng thật sự là bị hỏng não. Tại sao lại nói dối ta là cố ý che giấu bản thân. Hiện tại lại thấy nàng rất khác so với trước kia. Thông minh hơn rất nhiều, rõ ràng là thay da đổi thịt, nhưng đã xảy ra chuyện gì?”

Triệu Khương Lan tim đập nhanh hơn, mím môi suy nghĩ tìm từ.

“Vừa rồi mẫu thân đã nói, thật ra khi còn bé ta là một đứa trẻ rất thông minh, chàng còn nhớ chứ?”

Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu, cảm giác tội lỗi trong lòng càng sâu thêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play