Tại thời điểm này, tất cả các manh mối được xâu chuỗi lại với nhau.
Nếu như đoán không nhầm, năm đó người thực sự cứu hắn căn bản không phải là Thẩm Hi Nguyệt.
Mà là Triệu Khương Lan.
Là Triệu Khương Lan đã cứu hắn, hút nọc độc đó ra và không cẩn thận nuốt phải nó.
Nhưng lúc đó hắn đã hôn mê, còn Triệu Khương Lan cũng bất tỉnh nhân sự, chỉ có Thẩm Hi Nguyệt vô tình đi ngang qua gặp được bọn họ.
Nếu như đón không nhầm, lúc đó có lẽ nàng ta đã nói ngay với Lạc Phi lúc đó.
Bởi vì khi đó, Thẩm Hi Nguyệt vẫn còn đang sống trong cung của Lạc Phi.
Nàng ta gặp phải chuyện nan giải, nhất định sẽ bẩm báo cho Lạc phi.
Hơn nữa rất có khả năng con rắn độc không rõ nguồn gốc đó chính là từ nơi của Lạc Phi không biết làm thế nào.
Vì vậy nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên không xảy ra chuyện, bà ta sợ chuyện sẽ bại lộ, liền đem hết bọn họ về.
Đồng thời, bà ta mua chuộc một vị thái y quen thuộc để chữa trị cho Triệu Khương Lan.
Sau khi phát hiện ra Triệu Khương Lan không nhớ tất cả mọi chuyện, còn hình thái đờ đẫn, Lạc phi đã nghĩ đến việc để Thẩm Hi Nguyệt thế chỗ.
Chỉ có như vậy, bà ta mới có thể nghĩ ra cách để sắp xếp Thẩm Hi Nguyệt bên cạnh mình.
Với thân phận ân nhân cứu mạng, đạt được toàn bộ tin tưởng của mình.
Còn người thực sự cứu hắn bị một tay quyền quý trong cung che dấu sự thật.
Kể từ đó, nàng trở thành một nữ nhân đáng thương, độc còn chưa giải hết, chịu khổ cực nhiều năm.
Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên không dám nhớ lại những việc xấu loang lỗ đó mà hắn và Triệu Khương Lan đã trải qua.
Khi nàng tỉnh lại sau khi cứu mình, khi ngu ngốc say mê mình.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết, cũng giống như những người khác, coi nữ nhi nhà họ Triệu này như một kẻ ngốc nghếch ngu si.
Hắn đã ghê tởm sự tồn tại của nàng, lời nói mỉa mai, nhiều lần khiến người ta phải chịu đả kích.
Nhiều lần như vậy, dường như là chính tay giết chết nàng hết lần này đến lần khác.
Càng không nói đến việc Triệu Khương Lan đã từng phải chịu quá nhiều uất ức như vậy, tất cả đều chỉ vì, hắn muốn bảo vệ cái gọi là “ân nhân cứu mạng”.
Vì Thẩm Hi Nguyệt, hắn đã làm tổn thương Triệu Khương Lan sâu sắc.
Nghĩ kỹ lại, chỉ hận tất cả mọi chuyện lúc đầu đều chưa từng xảy ra.
Triệu Khương Lan có lẽ cũng đoán được những khúc mắc trong đó.
Đây là điều mà nàng không dám khẳng định, bởi vì Thẩm Hi Nguyệt cũng đã nhiều năm có triệu chứng “sầu trong tuyết rơi”, lẽ nào đó cũng là giả.
Nàng vừa muốn hỏi, nhưng đột nhiên bị Mộ Dung Bắc Uyên kéo vào vòng tay.
Đôi tay hắn ôm chặt lấy cơ thể nàng, hai tay đè lên lưng nàng, như thể muốn đem nàng khảm vào trong máu thịt.
Triệu Khương Lan dừng lại, ngập ngừng hỏi: “Vương gia?”
“Để bổn vương ôm nàng một lát, Khương Lan” Trong mắt hắn sớm đã có một tầng nước mắt không biết từ khi nào.
Không thể kiềm chế được nữa, hắn vùi mặt vào vai nàng, nước mắt lặng lẽ rơi, làm ướt một mảng trên vai nàng.
Giọng của Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên trở nên khô khan, như thể có một sự thăng trầm không thể nào giải thích.
“Khương Lan, người đã cứu ta căn bản không phải Thẩm Hi Nguyệt. Từ đầu đến cuối, chỉ có nàng mà thôi.”
“Khương Lan, từ trước đến nay đều là ta đã sai, xin lỗi, thực sự xin lỗi …”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT