Vốn Mộ Dung Bắc Tô chỉ thấy được Triệu Khương Lan, không chú ý tới người đang ngồi bên cạnh nàng là ai.. Nhưng bây giờ hắn phát hiện có người trong cuộc ngồi ngay bên cạnh nên giật nảy mình.

“Sao muội lại ở đây?”

“Ta vẫn luôn ở đây mà!” La Kiều Oanh lau miệng rồi nói. Mộ Dung Bắc Tô bối rối nên ngượng ngùng mở miệng giải thích. “Ta mới khen muội, không có ý gì khác, muội đừng để trong lòng”

Hắn biết sức khỏe của La Kiều Oanh không được tốt nên mới từ hôn, nói không chừng trong lòng nàng ấy cũng rất khó chịu.

Mặc dù hắn không có ác ý nhưng không kìm được mà so sánh nàng ấy với Vi Diễm.

Cũng may La Kiều Oanh không để trong lòng, tính tình của nàng ấy cũng tốt hơn lần trước gặp ở bữa tiệc kia nhiều.

Hắn còn nhớ lần đó bị nàng ấy trừng mắt liên tục.

Vi Diễm nhìn thấy Mộ Dung Bắc Tô chạy tới nói chuyện với Triệu Khương Lan, thế thì cũng thôi đi. Vậy mà hắn còn nói chuyện với La Kiều Oanh.

Ngọn lửa của sự ghen ghét bùng lên trong lòng của Vi Diễm, nàng ta nhìn chằm chằm La Kiều Oanh mà tức tới nỗi siết chặt cái khăn trong tay.

La Kiều Oanh chẳng thèm chú ý tới nàng ta.

Lần trước nàng ấy ở tiệc Đông Chỉ hiểu lầm Mộ Dung Bắc Tô, suy nghĩ một chút thì cảm thấy vẫn nên xin lỗi.

“Xin lỗi Lục điện hạ lần trước ta không biết chữ kia không phải là do huynh viết, còn oán trách huynh một lúc lâu. Sau này mới biết được sự thật, mong huynh bỏ quá cho”.

Mộ Dung Bắc Tô cười cười rồi nói: “Không biết không có tội, cho dù là ai bị quấy rầy đều không vui”

Triệu Khương Lan thấy hai người xóa bỏ hiềm khích lúc trước hiềm khích lúc trước thì trong lòng nàng có chút buồn cười.

Thật ra hai người này cũng khá là hợp nhau.

Nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ, Mộ Dung Bắc Tô thích Hồng Vân, La Kiều Oanh thích Phú Sơn.

Mộ Dung Bắc Tô nói với La Kiều Oanh xong lại quay sang cầu xin Triệu Khương Lan.

“Tứ tẩu, sao tẩu lại biết rõ ràng như thế chứ đừng nói là tẩu đã gặp Hồng Vân rồi nhé. Ta thấy tẩu rất thân thiết với nàng ấy, tẩu nói cho ta biết đi mà.”

Triệu Khương Lan thở dài một hơi rồi nói: “Ta không thể nói cho đệ biết nàng ấy ở đâu, nhưng mà nàng ấy không gặp nguy hiểm, đệ không cần phải vì sự uy hiếp của mẫu phi mà hi sinh hạnh phúc của mình. Cưới xin vẫn nên chọn người hợp với mình vẫn hơn”

“Thật ư?” “Ta lừa để làm gì?” Mộ Dung Bắc Tô nghe thế thì thoải mái hơn nhiều.

Hắn chẳng muốn đứng đây để bị Vi Diễm nhìn chằm chằm nên sải bước đi tới chỗ khác.

La Kiều Oanh tiếp tục nói chuyện với Triệu Khương Lan: “Hóa ra Lục điện hạ có người trong lòng, là ai thế?”.

Triệu Khương Lan gõ đầu của nàng ấy rồi nói: “Bí mật” Mọi người đều đã tới, trò chơi cũng chuẩn bị bắt đầu. Trò đầu tiên chính là đá cầu.

Thật ra Triệu Khương Lan không giỏi đá cầu lắm, trước kia ở Vinh Dương từng chơi rồi nhưng không bao giờ có thể hơn ba cái.

Lúc trước nàng quy tội cho thân thể đó không giữ thăng bằng được.

Vất vả lắm mới đổi được một thân thể khác, nói không chừng có thể đá thêm được mấy cái.

Khách nam và khách nữ đều bắt đầu thi đấu, dựa theo quy tắc thì người thắng có thể tùy tiện yêu cầu những người có mặt làm một chuyện gì đó. Người thua phải chịu trừng phạt, tự mình đi nhóm lửa nướng thịt cho mọi người ån.

Triệu Khương Lan cứ đinh ninh rằng đời này sẽ vượt qua đời trước nên ra sân một cách vô cùng tự tin.

Sau đó nàng giơ chân lên, đá ra một cái. Sau đó quả cầu rơi xuống đất…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play