Nhưng từ trước tới giờ Triệu Khương Lan luôn là một người bao che khuyết điểm.

La Kiều Oanh là người mà Phú Sơn thích, mà Phú Sơn lại là thuộc hạ của nàng, bốn bỏ năm lên La Kiều Oanh chính là người của nàng.

Dựa vào cái gì mà để cho người bên ngoài bắt nạt chứ.

Triệu Khương Lan nhìn thoáng qua Vi Diễm với ánh mắt lạnh lùng rồi nói: “Vi cô nương, cái gì cũng phải có tới trước tới sau, ngươi không thấy ta đang nói chuyện với La cô nương à? Ngươi để nàng ấy trả lời mình thì khác gì bảo nàng ấy lờ ta đi?”

Vi Diễm vốn chỉ nhằm vào La Kiều Oanh mà thôi, nàng ta không ngờ rằng Triệu Khương Lan sẽ không nể mặt mình như thế.

Đến cùng là cô gái chưa lập gia đình, nàng ta bị Triệu Khương Lan nói thế thì đỏ cả mặt.

Vốn Triệu An Linh không từ bỏ bất cứ cơ hội có thể châm chọ Triệu Khương Lan nào: “Tính tình của Thần vương phi cũng đáng sợ thật đấy, cũng chẳng quen việc ở thể hiếp người”

Triệu Khương Lan liếc nàng ta một cái: “Cũng kém em gái, quan tâm còn quan tâm đến tận phủ của chị gái, không biết thì còn tưởng rằng Trắc Phi Thần vương phủ tranh giành người đàn ông của muội cơ đấy”

Nàng đang châm chọc câu nói vừa nãy của Triệu An Linh. Triệu An Linh bị đâm chọt chỗ đau nên trừng nàng một cái. Bầu không khí vô cùng kỳ quái, đột nhiên Ninh phu nhân kêu lên: “Lục điện hạ!”

Mộ Dung Bắc Tô xuống xe ngựa, hắn mặc một bộ đồ màu xanh đen, dùng ngọc quan buộc tóc, dáng người cao gầy.

Hắn luôn cười, để lộ núm đồng tiền bên má, nhìn rất đáng yêu. Ninh phu nhân là bà ngoại của Mộ Dung Bắc Tô, bà ấy vừa mới gọi thì đương nhiên hắn sẽ đi tới hỏi thăm.

Vi Diễm thấy hắn tới thì trở nên thẹn thùng.

Gương mặt không được tính là rất đẹp có chút ngượng ngùng, nàng ta hơi cúi đầu nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn về phía Mộ Dung Bắc Tô.

“Gần đây sức khỏe của bà ngoại sao rồi? Lúc trước nghe mẫu phi nói lúc tuyết rơi ngài bị lạnh, có chút cảm, ngài phải chú ý giữ ấm đó”.

Ninh phu nhân lôi kéo tay của hắn rồi liên tục đáp lời.

Bà ấy biết Sơ phi đã nói mục đích của bữa tiệc hôm nay nên cố ý giới thiệu Vi Diễm với hắn.

“Nhìn thấy cô gái kia không, đó chính là con gái Ninh Viễn Hầu phủ, tuổi tác tương đương với con, đúng lúc có thể chơi chung với nhau. Lát nữa tới lúc chơi trò chơi thì con phải chú ý tới nàng ấy một chút.

Mộ Dung Bắc Tô nghe thế thì cái đầu to như cái đấu, nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn mà đi qua.

Trong lòng hắn vẫn đang nhớ thương Hồng Vân, gương mặt xinh đẹp của nàng ấy hiện lên trong đầu hắn, hắn lại nhìn cô gái trước mắt này thì cảm thấy rất thất vọng.

Vi Diễm vẫn chưa nhận ra, vốn nàng ta còn định đối mặt với Mộ Dung Bắc Tô một lần nhưng mới nhìn tới cằm lại không dám nhìn lên nữa.

Mộ Dung Bắc Tô thấy thế thì thầm than một tiếng, nhát gan thật đấy.

Hắn càng thêm đau khổ, nhìn thấy Triệu Khương Lan thì nở nụ cười lộ hai hàm răng trắng tinh mà đi về phía nàng.

“Tứ tẩu” Triệu Khương Lan đáp lời thì thấy hắn tới gần mà nói nhỏ. “Gần đây tứ tẩu có tới lâu Yên Vũ không?” Hắn nói rất nhỏ, nên cũng sát tới gần nàng.

Nhưng với tính tình của lão Lục nên chẳng ai cảm thấy bọn họ làm thế là không ôn.

Chỉ là có rất nhiều người thầm nghĩ, không ngờ rằng Lục điện hạ và Thần vương phi lại thân thiết đến thế?

Triệu Khương Lan liếc hắn một cái rồi hỏi: “Thế nào, để tìm khắp mà không thấy người, sốt ruột rồi à?”

“Tẩu cũng biết Hồng Vân biến mất, ta không biết mẫu phi giấu nàng ở đâu nữa, các tửu điếm ở trong thành đều bị ta tìm từ trên xuống dưới mấy lượt cả rồi, cũng chẳng thấy đâu cả”.

“Sơ phi nương nương dùng nàng ấy để ép đệ qua lại với Vi Diễm đúng không?”

Mộ Dung Bắc Tô hít sâu một hơi rồi nói: “Chuyện này mà tẩu cũng biết ư? Tứ tẩu tốt của đệ ơi, xem như đệ xin tấu đó.

Triệu Khương Lan liếc nhìn Vi Diễm rồi nói: “Đệ thích nàng ta không?” ” Không thích! Nàng còn chẳng thú vị bằng La cô nương” La Kiều Oanh đang cúi đầu ăn điểm tâm mà nghe hai người nói chuyện, nàng học võ nên thính lực khá tốt, nghe tới đây thì ngẩng đầu hỏi: “Điện hạ nói ta à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play