*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mộ Dung Bắc Uyên hít sâu một hơi.
Hôm nay sức khỏe nàng không được tốt, vậy mà lại tự mình đứng trong gió lạnh xếp hàng suốt một canh giờ.
Hơn nữa, bên ngoài tuyết còn rơi, cả lò sưởi cầm tay nàng cũng không mang theo.
Nhưng hắn thì sao?
Hắn ở noãn các đè nén tức giận trấn an Thẩm Hi Nguyệt, nghĩ tới hắn không khỏi nhíu mày.
Mộ Dung Bắc Uyên nắm thật chặt ngón tay, cũng không dám ăn nữa. Hắn cảm thấy trong lòng khó chịu, khóe mũi cũng cay cay. Đồ vật trân quý thế này, sao hắn lại cảm thấy mình không xứng được ăn. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Thấy động tác của Mộ Dung Bắc Uyên, Triệu Khương Lan có chút không kiên nhẫn khẽ đẩy hắn.
| “Được rồi huynh đừng làm ra cái dáng vẻ này nữa, muốn ăn thì ăn đi. Ta là rảnh rỗi không có chuyện gì mới đi xếp hàng, huynh cho là ta đặc biệt mua cho huynh sao?”
Nàng lại thầm nói một câu: “Không ăn thì sẽ nguội ngắt đấy”.
Mộ Dung Bắc Uyên nghe vậy hung hăng cắn một miếng to, sau đó nhai kỹ nuốt chậm, thưởng thức kỹ càng hương vị.
“Thật sự rất ngon” Hắn ngước mắt lên, dịu dàng nhìn nàng: “Cảm ơn phu nhân”
Giang Dương thâm ý nói: “Vương gia, ăn nhiều sẽ bị ngấy đấy”. "Ai cần ngươi lo”. Xem cái lời nói kìa, là tiếng người đó sao? Giang Dương ai oán nhìn hắn một cái, tự giác biết mình không nên ở đây nữa bèn. ấm ức cáo từ.
Triệu Khương Lan dùng tay khẽ xoa ngực, Mộ Dung Bắc Uyên thấy thế cũng giúp nàng.
Nàng đè lại động tác của hắn: “Được rồi, vết thương sau lưng huynh còn chưa khỏi đâu, đừng có mà lộn xộn”
“Không giận ta nữa, được không?” | Nàng xùy một tiếng: “Giận huynh? Nếu như ta so đo với huynh nhiều thì ta đã tức chết từ lâu rồi.”
Trong lòng Triệu Khương Lan thầm bổ sung thêm một câu, cũng chính là nể mặt huynh lớn lên trong có vài phần dáng vẻ tiểu bạch thỏ, khiến người ta có hứng thú cho nên mới không tức giận thôi.
Muốn cảm ơn thì nên cảm ơn hẳn được đầu thai tốt đi. Ăn no rồi, cuối cùng vẫn nghĩ tới cái phương diện kia.
Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ tới trước khi nàng rời đi hôn hắn triền miên, không khỏi cảm thấy bâng khuâng.
“Vương phi, đêm nay.”
Triệu Khương Lan nhịn không được mà đá hắn một cái: “Còn đêm nay nữa à, ta đã mệt mỏi như vậy rồi, huynh còn nghĩ tới chuyện không đứng đắn! Huynh bị t*ng trùng dồn lên não sao!”
| Hắn lập tức phủ nhận: “Không có! Vừa rồi bổn vương muốn nói, đêm nay chúng ta đừng làm nữa, yên tĩnh mà ngủ thôi, nàng đừng nghĩ nhiều!”
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT