*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thấy Triệu Khương Lan không chút dao động, Mộ Dung Bắc Uyên lại càng thêm sốt ruột.

“Nàng ấy đột nhiên tìm tới khóc lóc thương tâm như đứt từng khúc ruột, cho dù ta có nhẫn tâm cũng không thể nào đẩy nàng ta ra. Dù sao thì bệnh này của nàng ấy cũng vì ta mà có”

Triệu Khương Lan trừng mắt nhìn hắn: “Buông ta ra” “Vương phi”. “Huynh chạm vào nàng ta còn tới động vào ta, bẩn muốn chết!” Triệu Khương Lan nói xong cũng phát hiện ra lời này tràn ngập ý ghen tuông. Nhưng nàng lại không chút ngại ngùng, nàng chính là đang ghen, không thèm quan tâm hắn có lý do gì. Mộ Dung Bắc Uyên sửng sốt, ngại ngùng sờ mũi, ngoan ngoãn buông lỏng tay. Hắn liếc mắt nhìn Giang Dương một cái, Giang Dương lập tức hiểu ý.

“Vương phi, vương gia thật sự rất khó xử. Trắc phi gần như bổ nhào vào ngày ấy, hiện giờ hành động của ngài ấy không tiện, lại không thể dùng sức lớn. Huống hồ trắc phi vẫn luôn nói khó chịu, nàng ấy dù sao cũng có thân phận trắc phi, còn không ngừng nhấn mạnh do năm đó cứu người nên mới bị bệnh. Vương gia | lại là người trong tình trọng nghĩa, thật sự không thể tàn nhẫn được”.

Triệu Khương lan cười lạnh: “Cho dù nàng ta nhiều chuyện, cũng chỉ là tiện tay cứu huynh. Chuyện này đặt lên người khác thì cũng sẽ ra tay cứu giúp thôi. Nàng ta cứ lấy chuyện này ra để trói buộc tình cảm huynh, bao nhiêu năm cũng không chịu buông bỏ, đúng là không biết xấu hổ” Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Gianh Dương chỉ đành giải thích rõ ràng bệnh tình của nàng ta cho Triệu Khương Lan. Triệu Khương Lan nhíu mày lại, luôn cảm thấy triệu chứng này của nàng ta có chút gì đó giống với mình. Trong ấn tượng của nàng, cơ thể gốc này vẫn luôn âm u, không sáng rõ. Có điều ký ức của nàng tương đối mơ hồ, không thể xác định được.

Mộ Dung Bắc Uyên không yên tâm về nàng, vội vàng hỏi: “Vừa rồi ở bên ngoài sao nàng lại chậm trễ đầu như vậy, có chỗ nào không thoải mái sao, Giang Dương, người bắt mạch thấy thế nào?”

Giang Dương cũng cảm thấy kỳ lạ: “Thuộc hạ cũng đã từng nói qua trước đây, thân thể vương phi vẫn còn lại tàn dư của độc tố, nhưng thuộc hạ lại không am hiểu độc tố, cho nên không thể nhìn ra được tên tuổi. Chỉ là vừa rồi có cảm giác tấm mạch bất ổn, có lẽ cũng có liên quan tới thời tiết”.

“Hay là thế này, ngày mai khi người tiến cung thì mới một thái y tới phủ xem cho vương phi xem sao. Có điều đừng tìm Tưởng thái y, đổi sang Từ thái y thì hơn. Tuổi tác ông ta lớn, lại là viện trưởng, nói không chừng có thể chữa trị được.”

than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra-383-0

Triệu Khương Lan lúc này mới nhớ ra cô khổ sở xếp hàng lâu như vậy để mua chỗ điểm tâm này nhưng lại cứ chậm trễ từ nãy đến giờ, chắc sắp nguội đến nơi rồi.

Nàng tức giận mang đồ đến trước mặt hắn nói: “Trên đường đi tiện tay mua, thích ăn thì ăn”

Tuy rằng nói là tiện tay mua nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lại cảm thấy Triệu Khương Lan có thể nghĩ tới mình như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy vui sướng.

Hắn vội vàng mở hộp ra, ngay sau đó ngửi được một hương thơm nồng.

Hương thơm hòa quyện của mật ong và bánh ngọt, hơn nữa còn được làm với tay nghề tinh thể, không cần phải nói cũng biết hương vị chắc chắn sẽ rất ngon.

“Bổn vương rất thích làm phiền vương phi rồi” Ánh mắt Giang Dương sắc bén, nhìn chằm chằm chiếc hộp này hồi lâu.

“Ô, đây có phải là điểm tâm của Mãn Nguyệt Trai không. Chính là cửa tiệm mới khai trương ở bên cạnh. lâu Yên Vũ, làm ăn vô cùng tốt, mỗi lần đi qua đều thấy xếp hàng di dằng dặc. Mấy ngày trước thuộc hạ nghĩ, cửa tiệm này nổi tiếng như vậy, nhất định phải nếm thử, ai ngờ đi ba ngày đều không xếp hàng được, sao vương phi có thể tiện tay mua được.”

Triệu Khương Lan bị hắn ta hỏi như vậy thì có chút nghẹn họng.

Cánh tay đang cầm điểm tâm của Mộ Dung Bắc Uyên chợt ngưng lại, ngước mắt nhìn chằm chằm nàng: “Nàng cố ý xếp hàng mua, đợi bao lâu thế?”

Nàng tức giận đáp một câu: “Một canh giờ, được chưa?”

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play