Sau khi thay thuốc lại cho Mộ Dung Bắc Uyên, Triệu Khương Lan muốn ra ngoài một chuyến.

Mộ Dung Bắc Uyên có chút luyến tiếc nhìn nàng: “Nàng muốn tới tiệm sao, gần đây ta bị bệnh rồi, sao nàng vẫn còn lòng dạ nhớ thương cái quán nhỏ của nàng vậy chứ. Lẽ nào ngân lượng còn quan trọng hơn bổn vương sao?”

Triệu Khương Lan nhéo nhéo lỗ tại hắn: “Ngay cả cái cửa tiệm mà huynh cũng ghen, huynh là đứa trẻ ba tuổi sao?”

“Hay là cứ vương phi xem bổn vương là đứa trẻ ba tuổi rồi không đi nữa đi, bổn vương có thể hạ mình một chút.”

Tính trẻ con như vậy quả thật không giống với Mộ Dung Bắc Uyên chút nào.

Nàng bật cười tới gần hắn: “Sao hả, thích ta như vậy à, chỉ rời đi một lát mà huynh luyến tiếc như vậy?”

Mộ Dung Bắc Uyên bị nàng cười đến xấu hổ, không khỏi quay mặt đi không nhìn nàng nữa. Nhưng màng tại hắn vẫn ửng đỏ lên, trông vô cùng đáng yêu.

Triệu Khương Lan không nhịn được vươn ngón tay ra chọc chọc, thấy hắn vẫn xấu hổ không chịu quay ra.

Nàng đơn giản vươn tay xoay mặt hắn lại đây, sau đó hột chụt một cái lên mặt hắn.

“Được rồi, bảo bối ba tuổi ngoạn một chút, tỷ tỷ ra ngoài sẽ mua kẹo cho có được không?

Lông mi hắn chớp chớp: “Ai là đệ đệ của nàng chứ”

“Đương nhiên là Uyên Nhi anh tuấn đáng yêu nhất rồi”

Những người lớn tuổi hơn đều thích gọi hắn là Uyên Nhi, nhưng Triệu Khương Lan còn nhỏ hơn hắn mà lại gọi như vậy.

Hai chữ này phát ra từ miệng nàng có cảm giác sủng nịnh không nói nên lời, còn có chút hài hước...

Mộ Dung Bắc Uyên mím môi nói: “Không có quy củ.”

“Quy củ là cái gì, có ăn được không? Nếu ta là người phụ nữ có quy củ, sau này sẽ không chủ động hôn huynh nữa, huynh tự mình suy nghĩ cho rõ ràng, có muốn ta trở thành người có quy củ khuôn phép không?”

Thấy nàng định đứng dậy, Mộ Dung Bắc Uyên lại kéo nàng lại, giữ chặt lấy nàng: “Vậy nàng hôn thêm một chút đi. Đừng có chỉ lướt qua như vậy, muốn hôn sâu một chút”

Triệu Khương Lan quả thật phục rồi: “Uyên Nhi không ngoan rồi, hôn sâu chỉ sợ huynh sẽ đau muốn chết mất. Lẽ nào vết thương sau lưng còn chưa đủ đau sao, lại còn muốn ngực đau nữa mới đã sao?

Hắn buồn khổ không nói lời nào.

Triệu Khương Lan có chút thương xót, cuối cùng lại nghiêng người qua hôn thêm một chút.

Nàng nhẹ nhàng cắn bờ môi hắn, từng từng từng chút một cảm nhận bờ môi mỏng mà tinh xảo của hắn.

Lưỡi răng hòa quyện, hơi thở trong nháy mắt cũng đan xen.

Triệu Khương Lan sợ ngực hắn khó chịu, còn đặc biệt chu đáo duỗi tay ra xoa xoa ngực trái của hắn.

Chỉ là dưới sự tiếp xúc của nàng, Mộ Dung Bắc Uyên không tự giác mà kêu rên lên một tiếng, một tiếng rên vô cùng mỏng manh.

Đôi mắt hai người đều trở nên ướt át như phủ một tầng sương mù.

“Ta khó chịu” Mộ Dung Bắc Uyên dùng sức chiếm hữu đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng, bàn tay không chút khách khí giữ lấy đầu nàng.

“Đừng đi nữa” Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng với vẻ mặt khao khát, ý tứ muốn giữ nàng lại vô cùng rõ ràng.

Triệu Khương Lan hơi mất tự nhiên sờ 30 hai má đang nóng dần lên của mình, vẫn quyết tâm đẩy hắn ra: “Bây giờ không được.”

Nàng đã bảo Mai Hương chuẩn bị tốt rồi, phải tới lâu Yên Vũ để gặp thủ lĩnh của phượng vệ ở kinh thành.

Nếu như lúc này lỡ hẹn, chung quy vẫn không thể nào được.

Hơn nữa, giữa ban ngày ban mặt....

“Huynh đừng có mà nghĩ linh tinh giữa ban ngày ban mặt!” Nàng trừng mắt nhìn hắn.

Mộ Dung Bắc Uyên khẽ ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Vậy thì buổi tối được không?”

“Huynh đã thành ra như vậy rồi, buổi tối còn làm được sao?

Triệu Khương Lan nói rồi mới phát hiện ra lời này có chút hờn dỗi đến kỳ lạ, lại trừng mắt nhìn hắn một cái rồi chạy ra ngoài.

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play