Ra khỏi Thần Vương Phủ, sắc mặt Mộ Dung Bắc Hiền vô cùng khó coi.

Vừa rồi ở trước mặt Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên làm ra vẻ tươi cười lâu như vậy, lúc này nụ cười đó hoàn toàn biến mất khôn còn sót lại chút nào.

Hắn đã tìm những sát thủ chuyên nghiệp nhất kinh thành để thành lập tổ chức Thính Phong đường, nên tổ chức có tới mười mấy tinh anh.

Không ngờ lại không thể giữ lại được ai, toàn bộ đều đã chết.

Trong Thính Phong đường có cao thủ am hiểu dùng thuốc thú ý khống chế dã thú, trước khi hành động, đối phương bảo đảm tuyệt đối sẽ không để xảy ra sai sót.

Kết quả thì sao chứ!

Đám phế vật này, cho dù là Mộ Dung Bắc Uyên hay là Triệu Khương Lan cũng không thể giết chết nổi một người.

Phải biết rằng, lúc đó bọn họ bắt cóc Thích phu nhân, có đề ra điều kiện là phải khiến Triệu Khương Lan tới đó một mình.

Cho dù Triệu Khương Lan không đúng hẹn, nàng cũng tuyệt đối không thể dẫn nhiều người tới mạo hiểm.

Cùng lắm thì chỉ mang theo mấy hộ vệ phòng thân thôi, vậy mà mấy tên đó nói không chừng còn không dám tới gần, chỉ có thể đứng ở phía xa nhận mệnh.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mới có thể khiến tổ chức sát thủ đệ nhất kinh thành thiệt hại thành bộ dáng như bây giờ chứ!

Lẽ nào Triệu Khương Lan biết võ công?

Nhưng Mộ Dung Bắc Hiền lại không cảm thấy như vậy, người biết võ công dụng nội lực thử có thể nhìn ra được.

Nhưng hắn võ nghệ bất phàm, nhiều lần tiếp xúc với Triệu Khương Lan đều không phát hiện ra điều gì.

Vậy thì chỉ có thể nói rằng bên cạnh nàng và lão tử có rất nhiều cao thủ.

Việc này khiến cho Mộ Dung Bắc Hiền cảm thấy đầy nguy cơ.

Sau khi xong việc, hắn âm thầm phái người tìm lại thi thể mấy người đó nhưng lại phát hiện không còn cái nào.

Căn cứ vào việc lần mò dấu vết đánh nhau còn sót lại ở trong khách điếm, từ trên xuống dưới khách điểm đó đều không còn người nữa.

Cũng không biết là chết sạch hay vì sợ hãi mà chạy trốn cả rồi.

Nếu để bọn họ tra ra được manh mối có liên quan tới mình...

Mộ Dung Bắc Hiền lắc lắc đầu, sẽ không như vậy đâu.

Cánh tay của lão tứ không để duỗi dài tới vậy được.

Hắn âm thầm giao dịch với Thính Phong đường, thông qua một tổ chức ngầm.

Loại chuyện đen tối này, bọn họ là hoàng tử nên không thể dây dưa vào. Mộ Dung Bắc Quý ra muộn hơn một chút so với Mộ Dung Bắc Hiền.

Hai người vờ vịt chào hỏi trước cổng Thần Vương phủ.

“Nhị ca, cũng không biết là tên nào ra tay tàn nhẫn với tư ca như vậy, ngay cả bầy sói cũng xuất động, xem ra là một lòng muốn giết chết vợ chồng tứ ca tứ tấu”

Mộ Dung Bắc Hiền nghe vậy thở dài: “Không thể nào chứ, nghe nói đối phương là nhằm vào phía tứ đệ muội. Có thể thấy hành động gần đây của nàng quái đản, khiến người ta không vừa ý”

Mộ Dung Bắc Quý chợt tiến lên một bước: “Không biết nhị ca đối với tứ tẩu có gì bất mãn sao?”

Sắc mặt Mộ Dung Bắc Hiền chợt cứng lại: “Lời này của ngũ đệ là có ý gì?”

“Ăn ngay nói thật mà thôi, dù sao thì, d sao thì tứ tẩu cũng đã làm lỡ dở bao nhiêu chuyện tốt của nhị ca rồi.”

“Ngũ đệ, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không thể nói bậy được đâu.”

Mộ Dung Bắc Quý không để bụng nói: “Huynh đệ chúng ta lén nói chuyện phiếm thôi mà, nhị ca đâu cần phải căng thẳng như vậy?

Hắn nói xong còn vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Bắc Hiền: “Có điều cũng thật kỳ lạ, gần đây ở trên triều đình đều không thấy nhị ca làm gì. Phụ Hoàng hình như không trọng dụng nhị ca lắm, chắc không phải do huynh đắc tội với Di quý phi nương nương chứ? Vậy thì ta khuyên nhị ca nên lấy lòng nương nương cho tốt, thiếu đi một người chức cao vọng trọng như quý phi để trông cậy vào, dù sao thì huynh cũng đã... mất mẹ rồi!”

Nói rồi, Mộ Dung Bắc Quý cũng không đợi Mộ Dung Bắc Hiền phản ứng lại, lập tức lên xe ngựa rời đi.

Mộ Dung Bắc Hiền chắp tay ra sau nhìn hắn rời đi, ngón tay siết chặt hằn lên vết ửng đỏ.

Tên đáng chết này!

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play