Lúc còn do dự chưa quyết định được, Liên Tư Thành chỉ đành nhốt Triệu Khương Lan lại, cho người canh chừng nghiêm ngặt.

Để sau khi hắn ta suy nghĩ xong, mới có thể đưa ra quyết định. Rất nhanh, Triệu Khương Lan đã bị nhốt lại trong ngục tối ở dưới đất.

Trong ngục tối ít ánh sáng, lạnh lẽo, môi trường không giống với những nơi trước đây mà nàng từng sống.

Nhưng Triệu Khương Lan đã thấy đủ rồi, bây giờ tạm thời có thể giữ lại cái mạng nhỏ này quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.

Điều khiến Triệu Khương Lan không ngờ tới là, trong cái ngục tối này ngoài nàng ấy thì lại có người khác nữa.

Còn có một người đàn ông dơ dáy bẩn thỉu bị nhốt ở cái ngục bên cạnh nàng ấy.

Nghe thấy tiếng động, người đàn ông đó ngẩng đầu lên.

Vốn dĩ định không quan tâm đến, nhưng nhìn thấy gương mặt của Triệu Khương Lan, hắn như bị mê hoặc, bất chợt nhìn nàng thêm mấy lần.

Vốn dĩ họ đã an cư lạc nghiệp, nhưng bây giờ vì chiến tranh mà rất có khả năng sẽ mất đi chỗ ở của mình, mất đi thứ mà mình đã tích góp cả đời.

Thậm chí có không ít người còn bị bắt đi đầu quân đánh trận, mất mạng, mất người nhà.

Lúc này cho dù là ai ngồi ở trên cao, làm người có quyền thì tức nhiên có thể bình chân như vại, ngồi không hưởng lộc rồi.

Đợi khi gió xuân thổi đến, hoa cỏ lại thay nhau đua nở.

Ai lại nhớ đến trước đây có bao nhiêu người bỏ mạng dưới mặt sông mờ mịt, đến bia mộ cũng chưa từng để lại.

Nói đến chỗ đau lòng, hay người đều im lặng hồi lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play