Mộ Dung Bắc Uyên mím chặt môi, những người khác không đoán ra, nhưng Giang Dương thì tức khắc đã đoán ra rồi.

Hắn hiểu ra mọi chuyện: “Là Triệu công tử, là Triệu công tử đã cứu chúng ta! Triệu công tử có thể điều khiển ong mật, đó là vì sao, mấy con ong mật mới đầu đó xông vào chúng ta, đột nhiên lại thay đổi phương hướng giúp đỡ chúng ta.” Nghe đến đây, mọi người mới biết được chân tướng sự việc.

Ngay lập tức, Giang Dương lại nói: “Không đúng, nhưng nếu nói như vậy, liệu Triệu công tử có bị Liên Tư Thành thù hận, rồi khiến bản thân lâm vào cảnh nguy hiểm không?”

Mộ Dung Bắc Uyên nắm chặt bàn tay, hắn lạnh lùng cười một cái.

“Bởi vậy bổn vương mới nói huynh ấy ngốc! Rõ ràng hy sinh lớn như vậy cho quân ta, có ai có được ơn của huynh ấy, mà nhớ đến công lao của huynh ấy không? Không ai cả! Nhưng những gì bản thân có thể làm huynh ấy đều làm cả rồi, cho dù phải mất đi tính mạng của bản thân, cũng không than phiền bất kỳ điều gì.”

“Các người có từng nghĩ qua chưa, nếu như hôm nay không phải huynh ấy hy sinh, nỗ lực hết sức mình, thì người chết sẽ là ai? Sẽ là thủy quân Đông Nam hả? Không, chỉ có binh lính của chúng ta mà thôi!”

Những lời nói này giống như một cái tát tay thật mạnh, tát vào mặt những người trước đây luôn miệng muốn đưa Triệu Khương Lan đi.

Liên tiếp thua hai trận, không ít binh lính đều mất hết tinh thần.

Có thể nói, sĩ khí của cả cái thủy quân Đông Nam này bị ảnh hưởng cực lớn.

Hắn ta đương nhiên là muốn giết Triệu Khương Lan cho hả giận, nhưng mà nghĩ đến những năng lực của Triệu Khương Lan, hắn lại rất không nỡ.

Người như thế này, không chỉ có ích trong lúc đánh trận, đợi đến khi hắn ta lật đổ ngai vàng, tự mình xưng đế.

Để Triệu Khương Lan đi theo bên cạnh, thì sẽ như hổ mọc thêm cánh, bởi vậy hắn ta không nỡ giết.

Mặc Tuyền cứ nằng nặc đòi lấy mạng của Triệu Khương Lan, Liên Tư Thành cũng có chút nghi ngờ, hình như Mặc Tuyền rất hận Triệu Khương Lan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play