Nhưng cơn tức giận hôm nay không trút ra, nàng ta mất mặt trước mặt nhiều người như thế này. Sợ là rất nhanh sẽ truyền ra khắp trong cung, không chừng người ngoài sẽ chê trách nữa. Triệu Khương Lan này còn chưa sắc phong, khiến cho nàng ta không có mặt mũi như thế.

Bất luận thế nào thì nàng ta cũng phải bù vào lần này. Ra tay với tiểu thái giám kia, càng thích hợp hơn.

Cho nên Liễu phi khóc sướt mướt đi tìm Lý Mặc kể khổ ngay lập tức.

Lý Mặc vừa nghe thấy tiếng khóc nháo của Liễu phi đã cảm thấy phiền chán, nhưng nghe nàng ta nói đến Vị Ương cung, thì trong lòng hắn ta hơn rung động, để cho nàng ta vào.

“Sao ngươi lại ở Vị Ương cung? Trẫm không phải là đã nhắc nhở qua ngươi, không được bát kính với Hoàng hậu, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận!”

Bạch Chỉ Hương uất ức lau nước mắt: “Bệ hạ thiên vị, thần thiếp đã sớm biết, thần thiếp cũng không dám có hy vọng xa vời ngài sẽ đứng về phía của thiếp. Nhưng hôm nay đám người của Vị Ương cung quả thật là đã ức hiếp người quá đáng rồi, đến cả một tên thái giám nho nhỏ cũng có thể ức hiếp thần thiếp, ngài cũng định không quan tâm sao?”

Lý Mặc nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Thái giám? Ngươi nói là thái giám ở trong Vị Ương cung sao, tên nào dám bất kính với ngươi?”

Liễu phi thấy hắn cũng không phải là thờ ơ không thèm quan tâm, vội vàng cáo trạng nói: “Thần thiếp nhìn thấy lạ mắt, dường như là người mới đến. Thần thiếp chẳng qua là chỉ nói vài câu với Hoàng hậu nương nương, đột nhiên cảm thấy đầu gối của mình không còn sức, cả người đều chìm vào trong ao. Mùa này nước trong ao lạnh như thế, thần thiếp bị lạnh đến nỗi suýt chút nữa thì mất mạng, nhưng cung nữ trong cung của thần tiếp muốn bảo hắn xuống ao cứu thần thiếp lên, hắn cũng một mực từ chối, còn không phải là ức hiếp người thì là gì?

Tuy Lý Mặc chỉ cảm thấy không kiên nhẫn với Bạch Chỉ Hương, nhưng lại cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.

“Ngươi làm sao biết được là hắn ta làm cho ngươi rơi xuống nước?”

“Ngoài hắn ta ra thì còn người khác sao! Lúc đó Hoàng hậu cũng không nói cái gì, hai vị cô cô là Vũ Mạc và Cẩn Thư ở bên cạnh nàng ấy, bọn họ luôn tuân thủ quy tắc, thành thiếp tốt xấu gì cũng là ở vị trí phi tần, bọn họ sẽ không có xung đột chính diện với thần thiếp. Trừ cái tên thái giám mới đến kia, cũng chẳng biết là có tư thù gì với thần thiếp. Nếu như truyền ra ngoài thì mặt mũi của thần thiếp phải để ở đâu chứ, vậy mà bị một hạ nhân chế nhạo đến mức này.”

Lý Mặc nhíu mày, cũng không vội vả tỏ ra thái độ. Thấy hắn ta không có hành động gì, tròng mắt của

Bạch Chỉ hương đảo một vòng rồi nói bổ sung thêm.

“Hơn nữa, thần thiếp cảm thấy tên thái giám kia không những bất kính với chủ tử ra, hành vi cử chỉ cũng có chút không đứng đắn. Cho dù là hắn đã tịnh thân, từ trước đã không còn là một người nam nhân chân chính nữa. Nhưng lại không chút cổ kỵ nào mà buộc áo choàng cho Hoàng hậu trước mặt mọi người, còn không ngại hiềm nghi đẩy hoàng hậu trở về, động tác cực kỳ thân mật ám muội. Nếu đổi thành thị vệ, vậy còn không là!”

Mắt Lý Mặc lạnh xuống: “Ngươi không được nói linh tinh bậy bạ, cố ý bày đặt cho Hoàng hậu.

Bạch Chỉ Hương chỉ tay lên trời thề: “Thần thiếp nếu như có nửa lời giả dối, bị thiên lôi đánh xuống! Lòng dạ Hoàng hậu nương nương đơn thuần, sẽ không bị những thứ thấp hèn đê tiện mê hoặc. Nhưng tâm tư bất chính không được phép của người nào đó, có suy nghĩ không nên có tư lợi với chủ tử. Hơn nữa thần thiếp còn nhìn thấy Hoàng hậu nương nương còn không có chút phòng bị nào với hắn ta, nhỡ đâu tên đó càng được một bước lại tiến một bước, tổn hại đến danh tiếng của nương nương thì không tốt.”

“Ngươi nói là, Hoàng hậu không hề ngăn cản động tác của hắn ta lại?”

“Đâu chỉ có không ngăn cản, còn có nói có cười, vô cùng thân thiết nữa. Bên cạnh Lý Hân, rất nhiều Phượng vệ ở bên cạnh hầu ha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play