Bọn họ đóng giả thành dáng vẻ của du khách đến ngắm hoa, nhìn thôn trang ở khắp mọi nơi.

Sau khi xác định nông trang nào có trăm mẫu đất canh tác xong, Lý Mặc đem một đoàn người đến đấy tìm.

Nhìn thấy có người ngoài đến gần, người canh giữ Triệu Khương Lan biến sắc, cực kỳ cảnh giác.

“Các ngươi là người nào?”

Ngón tay của hắn đặt trên đạo treo ở bên hông, dường như một khi phát hiện đối phương có hành động lạ gì thì dự định sẽ động thủ.

Nhưng lúc này, Lý Mặc đóng giả thành dáng vẻ của một người khiêm tốn, nhìn có vẻ cả người đều vô hại.

Hắn ta vỗ vỗ chiếc quạt ở trong tay, hơi mỉm cười: “Vị huynh đệ này, chúng ta là thư sinh đi qua nơi này, bởi vì nghe nói trên núi có rừng hoa đào, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần nên muốn vào rừng ngâm thơ đối câu. Nhưng cử đi cứ đi thế là lạc đường rồi, cho nên mới hỏi thăm người một chút, rừng hoa đào ở đâu?”

Người này không kiên nhẫn mà chỉ ra phía sau núi: “Cứ đi thẳng lên, rất nhanh là có thể nhìn thấy rồi. Lý Mặc lại thở dài một hơi: “Thực không dám giấu điểm, đi đường lâu như thế, chúng ta đều có chút khát rồi, có thể lại làm phiền huynh đệ một chút, cho chúng ta xin một bát nước được không?”

“Uống nước? Chỗ này bọn ta không có nước, các người đi đi, đừng ở lại chỗ này nữa!”

Lý Mặc sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế.

“Không có nước? Thôn trang lớn như vậy, các ngươi chắc chắn là cư trú ở đây lâu dài, sao lại có thể không có nước được chứ? Có phải là bởi vì sợ phiền phức cho nên không muốn giúp đỡ không? Thế này đi, chúng ta tình nguyện bỏ tiền ra, nếu như cho mỗi người chúng ta một ly nước, thỏi bạc này cho ngươi, thế nào?”

Vài ly nước mà thôi, ở ngoài vốn dĩ là không đáng mấy văn tiền.

Nhưng Lý Mặc lại bỏ ra một thỏi bạc, nếu người bình thường nhìn thấy nhất định sẽ có chút động lòng. Nhưng sau khi nghe Lý Mặc nói xong, người này ngược lại càng trở nên cẩn trọng hơn.

Ánh mắt của hắn ta đánh giá đoàn người Lý Mặc, thấp giọng nói: “Rốt cuộc các ngươi là ai? Nói là uống nước, hay là còn có mục đích khác?”

Nghe thấy hắn ta nói như thế, trong lòng Lý Mặc càng chắc chắn, thôn trang này có vấn đề

Triệu Khương Lan rất có khả năng ở trong đó.

Hơn nữa dựa theo mạnh mối, đây là nơi phù hợp với miêu tả nhất

Cạch một cái, Lý Mặc mở cái quạt ra, Long vệ bên người hắn ta hiểu ý, cố tình nói: “Thiếu gia nhà ta là họ hàng với chi phủ đại nhân, chẳng qua chỉ là muốn nghỉ chân lại ở nơi này một chút, uống ly nước, người sao lại một mực từ chối, nếu như người vẫn tiếp tục không biết điều thì đừng trách chúng ta không khách khí.

Người canh giữ thôn trang nghe thấy thế thì cười nhạo.

“Tri phủ đại nhân? Khẩu khí thật lớn đấy! Đừng nói thiếu gia nhà người chỉ là một họ hàng hèn mọn, cho dù là tri phủ đại nhân đến đây thì cũng phải hỏi thăm đây là địa bàn của ai, ta khuyên các người một câu, đi mau!”

Lý Mặc giương cằm lên, vẻ mặt tỏ ra ý khiêu khích: “Nếu như ta cứ không đi thì các người có thể làm gì được ta?”

Đối phương rút xoẹt đạo bên hông: “Vậy thì đừng trách bọn ta độc ác, là các người tự chết!”

Hắn ta nói xong câu này thí có bảy tám người thân hình to lớn đi ra từ sau lưng, là người giống dáng vẻ của tiêu sư. Nhìn cách ăn mặc này của bọ, Lý Mặc có chút bừng tỉnh.

Thì ra Triệu Khương Lan là bị mấy người này bắt đi.

Bọn họ đóng giả làm tiêu sư áp tải hàng hoá, nói không chừng lén lút giấu nàng vào một cái rương rồi đem đi cùng nhau.

Vừa nghĩ đến Triệu Khương Lan có lẽ là ở đây, hắn ta cũng không kiềm chế nổi nữa, cười lạnh.

“Cuộc đời này của bổn công tử ghét nhất là có người rút đao trước mặt ta, nếu các ngươi đã cố làm việc mà ta ghét thì đừng có trách ta không nương tay”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play