Long vệ thấy hắn ta kiên trì như vậy cũng không dám khuyên nhiều, nên dò hỏi: “Chúng ta có cần đem nhiều nhân mã đi theo không, lực lượng hùng hậu ra trận, dễ dàng cứu viện Hoàng hậu nương nương”

Lý Mặc suy nghĩ, hơi lắc đầu.

“Không cần thiết, trẫm đem theo Long vệ theo là đủ rồi, cũng nói chuyện này cho Thịnh Thuỷ Đường biết, để hai vị Đường chủ của Vị Ương cũng đem theo một ít Phượng vệ cùng khởi hành.

Lý Mặc nói xong thì chuẩn bị đi Vị Ương cung tuyên chỉ.

Nhưng hắn ta lại nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên gọi Long vệ lại: “Đợi một chút! Chuyện này, trước không cần nói cho Vị Ương cung biết, cũng không cần báo tin cho Thịnh Thuỷ Đường. Thậm chí còn phải giấu bọn họ, không thể tiết lộ hành tung cho bọn họ.

Nghe thấy sự sắp xếp của Lý Mặc, Long vệ có chút khó hiểu.

“Bệ hạ vì sao lại phải giấu giếm Phương vệ, nếu có Phượng vệ giúp đỡ chúng ta, cũng không phải là sẽ giúp đỡ chúng ta một tay sao?”

Lý Mặc ý tử không rõ nhíu mày: “Từ đầu đến cuối, người Phượng vệ nguyện trung thành chỉ có một người là Hoàng hậu. Cho dù là trầm, bọn họ cũng không hoàn toàn nghe theo ý chỉ của trầm. Chỉ sợ, một khi bọn họ có được tin tức của Hoàng hậu, việc đầu tiên chính là báo tin cho nhau một cách nhanh nhất. Nếu như để Phương vệ trong biên giới Thịnh Khang biết được, không chừng bọn họ sẽ đem chuyện này lén lút nói cho người Thịnh Khang biết, nhất là sẽ báo tin cho Mộ Dung Bắc Uyên kia biết. Nếu như hãn cứu Hoàng hậu trước trầm một bước thì giữa trầm và Hoàng hậu, chẳng phải là càng ngày càng không có khả năng phục hồi rồi sao?”

Long vệ nghe được câu này thì bừng tỉnh ngộ. Xem ra trong lòng bệ hạ đã rất đề phòng Phượng vệ rồi.

“Thuộc hạ tuân lệnh, chuyện này nhất định sẽ cố gắng giấu Thịnh Thuỷ Đường, tuyệt đối sẽ không để Phượng vệ biết được tin tức này”

Rất nhanh Lý Mặc đã đem theo nhân mã được lựa chọn kỹ càng xuất phát đến hương Nam, lén lút đi về phía biên giới Thịnh Khang.

Mà ở một bên khác, Triệu Khương Lan bởi vì từ trước đến giờ chưa làm việc gì, nên thành thật ở trong phòng, khiến cho những người canh giữ nàng bớt lo hơn.

Thậm chí đối phương còn cải thiện thức ăn của nàng, Triệu Khương Lan nhân cơ hội bọn họ đưa cơm đến hỏi.

“Bức thư trước đó chắc là truyền đến Vinh Dương rồi chứ, không biết bên Vinh Dương kia có động tĩnh gì không?” Đối phương nhún vai nói: “Trước mắt hình như không có động tĩnh gì. Nhưng nghe nói, Vinh Dương không hề huỷ bỏ lễ lập hậu, chỉ nói lùi lại sau này, cũng không biết là có tính toán gì.”

“Lùi lại sau này?”

Triệu Khương Lan suy nghĩ có chút đăm chiêu, như thế, Lý Mặc chắc có chút chuẩn bị mới đúng.

Đối phương lại cười nhạo một tiếng: “Nói cũng kỳ lạ, nếu tin tức công chúa Nhã Lan gặp nạn đã truyền khắp Vinh Dương rồi thì vị Hoàng đế kia dựa theo lẽ thường mà nói thế nào cũng nên huỷ bỏ lễ lập hậu trước, nhưng hắn còn hạ lệnh không cho phép người dân nghị luận, nói không chừng đang âm thầm chuẩn bị xuất binh đánh Thịnh Khang, nếu như là thật thì người coi như là đã lập được một công rồi.”

Trong lòng Triệu Khương Lan rất ghê tởm cách làm của bọn họ, nhưng gương mặt lại cười, không nói một từ.

Chớp mắt cái đã sang tháng ba.

Tháng ba mùa xuân, muôn hoa đua nở. Mảnh rừng hoa đào sau núi, cũng bắt đầu thể hiện tài năng, thi nhau đua nở.

Như vậy, những người dưới chân núi muốn lên núi ngắm hoa cũng dần dần nhiều lên.

Càng như thế thì mấy người kia trông Triệu Khương Lan càng chặt, để phòng ngừa nàng nhân cơ hội gây rối muốn chạy trốn.

Sau khi đoàn người Lý Mắc gián tiếp thăm dò rất nhiều nơi xong thì cuối cùng tổn không ít sức lực, dò tìm đến nơi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play