Theo lý mà nói trước khi xuất giá, nàng không nên tới đây.

Nhưng nàng nhất định phải hỏi rõ Mộ Dung Bắc Hải chuyện này, nếu không nàng sẽ khó yên lòng được.

Người của Sơn Vương phủ nhìn thấy nàng thì không hề ngăn cản, ngược lại còn cung kính chào: “Trắc phi!”

Cho dù vẫn chưa được gả vào cửa nhưng cô nương này chính là Trắc phi mà Điện hạ đã quyết trong lòng.

Gọi như vậy cũng không có gì là sai.

Hứa Mạn Nhi nghe bọn họ gọi vậy cảm thấy hơi xấu hổ. Nàng không nhịn được hỏi: “Hiện giờ Điện hạ có ở trong phủ không? Ta tìm huynh ấy có chuyện “

“Điện hạ đang ở trong thư phòng, nô tài dẫn Trắc phi qua đó!”

Hứa Mạn Nhi vội vàng theo sau đi tới thư phòng, hạ nhận thông báo cho Mộ Dung Bắc Hải trước: “Điện hạ, Trắc phi tới, nói là có chuyện gấp muốn gặp Điện hạ.”

Mộ Dung Bắc Hải lập tức đề quyển sách trong tay xuống: “Để nàng ấy vào.”

Đợi hạ nhân đi rồi, Hứa Mạn Nhi mới vội vàng sà vào lòng Mộ Dung Bắc Hải. Hứa Mạn Nhi ôm hắn nhiệt tình như vậy, Mộ Dung

Bắc Hải mỉm cười bất lực.

Hắn đưa tay ra xoa đầu nàng: “Sao nàng không ở nhà đợi giá mà lại chạy tới Vương phủ giờ này? Nàng không sợ người ngoài nói nàng không tuân theo quy củ sao?”

“Điện hạ có để ý việc ta không tuân theo những nghi lễ phức tạp không?”

“Đương nhiên là ta không để ý. Ta cũng rất muốn gặp nàng. Vừa nãy ta vừa đọc được trong sách một bài thơ về hôn phối, viết về một nữ từ đội khăn, đội mũ phương, rực rỡ như tiên. Ta đang nghĩ không biết nếu Mạn Nhi của ta mặc áo cưới thì sẽ thế nào?”

Hứa Mạn Nhi nghe vậy bỗng nhiên lại thấy nghen ngào trong lòng. Nàng ngẩng đầu lên hỏi Mộ Dung Bắc Hải: “Có phải sinh thần bát tự của chúng ta có vấn đề không?”

Mộ Dung Bắc Hải thấy nàng hỏi vậy, nụ cười lập tức nhạt đi.

Hắn nói chuyện nghiêm túc hơn: “Là ai nói cho nàng biết? Nàng đừng nghe bọn chúng ăn nói lung tung. Bát tự của chúng ta rất phù hợp, làm gì có chuyện đó.”

“Nhưng sao ta nghe nói chùa Nam Chiếu tự nhiên có hỏa hoạn, lúc trước không có điểm bảo gì nhưng sau khi bát tự của chúng ta được đặt dưới lư hương thì lại có vấn đề. Nhỡ đâu ta thật sự có số mệnh không tốt, đem đến vận hạn cho huynh, vậy thì…”

Mộ Dung Bắc Hải đưa tay ra che miệng Hứa Mạn Nhi: “Nàng đừng nghĩ lung tung nữa, làm sao có chuyện số mệnh của nàng không tốt được? Vận khí của nàng rất tốt, nàng quên rồi sao, nàng là phúc tinh của ta đây!”

“Huynh nói ta vận khí tốt nhưng mẫu thân ta qua đời từ sớm, phụ thân ta bỏ đi không rõ tung tích, đây là vận tốt gì chứ? Bản thân ta bị làm sao không quan trọng, nhưng người duy nhất ta không yên tâm là huynh, nếu làm liên lụy đến huynh thì ta hận chết bản thân mình mất.”

“Hứa Mạn Nhi, nàng sẽ không làm liên lụy tới ta đâu. Nàng luôn đem tới cho ta vô số những điều may mắn. Chùa Nam Chiếu xảy ra hỏa hoạn là vì mùa đông gió lớn, cửa sổ không được đóng chặt vậy nên đài nến không cần thận bị đổ, mới gây ra hỏa hoạn. Không liên quan gì tới vận khí của con người cả “Thật ra ngay từ đầu ta đã không tin những thứ như sinh thần bát tự, tương sinh tương khắc. Nếu không phải làm theo tập lệ cũ, ta đã cảm thấy những thứ này hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.”

Hứa Mạn Nhi lo lắng nói: “Nhưng mọi người đều tin nhân duyên giữa người và người với nhau đều thể hiện trên bát tự.

Mộ Dung Bắc Hải bật cười: “Nếu mọi chuyện thật là như vậy, vậy tại sao không căn cứ theo bát tự để đi tìm Vương phi? Trong thiên hạ giữa nam và nữ không cần có tình yêu, chỉ cần dựa theo bát tự để ghép đôi không phải là xong rồi sao? Nhưng con người yêu nhau, điều quan trọng nhất là thật lòng thật dạ với nhau, giống như ta và nàng vậy. Chúng ta đã trải qua cả cái chết, chẳng lẽ còn lo lắng thứ gọi là vận mệnh này sao?”

Hứa Mạn Nhi suy nghĩ, Mộ Dung Bắc Hải nói cũng có đạo lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play