“Vậy nên ý của bà, chuyện này Sơn Vương Điện hạ tự mình đưa ra quyết định nên mới không thể thay đổi.”

“Đúng vậy!”

Hứa phu nhân nghe vậy trong lòng càng cảm thấy khó chịu.

Mộ Dung Bắc Hải làm sao vậy không biết?

Hứa Mạn Nhi chẳng qua chỉ là một nữ tử bình thường, không có gì xuất sắc. Vậy mà tại sao lại thích Hứa Mạn Nhi? Lại còn đối xử với nó tốt như vậy? Chuyện tốt này vì sao lại không rơi vào đầu con gái bảo bối của bà ta chứ?

Hứa phu nhân vô cùng không cam tâm, bà ta lại không kìm được hỏi bà lão mắt mù “Vậy về sau còn cách nào để có thể chia tách hai người đó ra nữa không? Nếu cứ để mọi chuyện kết thúc nhẹ nhàng như vậy, ta làm sao có thể cam lòng, đúng là chỉ làm lợi cho nó.

Bà lão kia cười sâu xa: “Phu nhân không cần lo lắng, nếu phu nhân đã tìm đến lão nhất định là do chúng ta có duyên. Ta nhất định sẽ dốc hết sức lực để chia sẻ lo lắng với phu nhân, phu nhân nhất định sẽ cầu được ước thấy. Còn chuyện lỵ giản hai người đó thực ra không khó. Nhưng trước khi biểu tiểu thư vào được vương phủ, không còn cơ hội tốt nào nữa. Chúng ta đành phải đợi nàng ta vào được vương phủ rồi mới tìm một cơ hội thích hợp để ra tay. Đến lúc đó nếu xảy ra vấn đề gì thuộc về nguyên tắc, chỉ sợ Hoàng hậu nương nương sẽ không dễ dàng tha cho biểu tiểu thư đầu. Nói không chừng đến cả Sơn Vương Điện hạ cũng sẽ chán ghét nàng ta.”

Hứa phu nhân vội vàng nói: “Ý của bà là phải đến Hứa Mạn Nhi gả vào Sơn Vương phủ đã rồi mới có cách giải quyết chuyện này?”

“Đúng là như vậy! “Được, ta tin đại sư nhất định sẽ giúp ta một tay. Chỉ cần Hứa Mạn Nhi và Sơn Vương phủ không còn quan hệ gì với nhau nữa thì nhà họ Hứa ta không phải răm rắp nghe theo Sơn Vương nữa. Đến lúc đó muốn lựa chọn thế nào thì do nhà họ Hứa ta quyết định”

Bà lão kia gật đầu: “Phu nhân nói chí phải.” Về chuyện chùa Nam Chiếu bốc cháy, Mộ Dung Bắc Hải lo lắng Hứa Mạn Nhi sẽ suy nghĩ lung tung. Hắn đã dặn kỹ tuyệt đối không được để Hứa Mạn Nhi biết chuyện này. Vậy nên Hứa Mạn Nhi hoàn toàn không biết gì, cả ngày vui vẻ chờ được gả đi.

Nàng vui vẻ khiến người khác nhìn không thuận mắt.

Hứa An Liễu nhìn thấy Hứa Mạn Nhi đang chuẩn bị đồ trang sức để đeo khi xuất giá, khuôn mặt vô cùng mong chờ, nhưng Hứa An Liễu chỉ cảm thấy vô cùng gai mắt.

Lúc trước nàng ta cũng nghe Hứa phu nhân nhắc đến chuyện chúa Nam Chiếu bị cháy. Mặc dù Hứa phu nhân đã dặn tuyệt đối không được nhắc đến chuyện này trước mặt Hứa Mạn Nhi.

Nhưng Hứa An Liễu không nhịn được nên giả vờ quan tâm, hỏi han: “Biểu muội, muội gần đây và Sơn Vương điện hạ vẫn ổn chứ? Ây ya, lần trước chùa Nam Chiếu xảy ra chuyện kia, thật sự khiến người khác sợ hãi. Muội nói xem có phải sinh thần bát tự của muội và Điện hạ lại tương khắc với nhau không?”

Lúc đầu Hứa Mạn Nhi định không để ý tới Hứa An Liễu nhưng nghe xong những gì nàng ta nói, nàng dừng chân không đi tiếp nữa.

Nàng hơi ngạc nhiên quay người hỏi lại: “Tỷ nói cái gì?”

“Ta nói, sau khi sinh thần bát tự của hai người được đưa tới chùa Nam Chiếu, ở đó lại xảy ra hỏa hoạn. Hình như nghe người ta nói đây không phải là chuyện may mắn lại, thậm khiến người khác cảm thấy lo lắng.

“Hòa hoạn? Xảy ra hỏa hoạn lúc nào sao ta hoàn toàn không nghe nói tới?”

“Không phải chứ, chuyện lớn như vậy người trong kinh thành đều biết rồi mà sao muội vẫn chưa biết? Lẽ nào Sơn Vương Điện hạ không nói cho muội biết sao?”

Hứa Mạn Nhi không tin những gì Hứa An Liễu nói.

Vì nàng biết rõ Hứa An Liễu nhất định không có lòng tốt, nhưng nàng ta nói như thật, không có vẻ gì là đang nói dối. Không lẽ chùa Nam Chiếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?

Nếu là người khác, Hứa Mạn Nhi sẽ không suy nghĩ gì. Nhưng người nàng lấy lại là Mộ Dung Bắc Hải, nàng tuyệt đối không thể để Mộ Dung Bắc Hải xảy ra chuyện gì không ồn.

Vậy nên nàng vội vã ra khỏi cửa, đi thẳng với Sơn Vương phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play