Edit: Bông

Y tá tiêm cho Cao Chí Bác chính là người đã lừa Hạ Dư Huy lần trước, y tá Lý.

Y tá Lý vừa nhìn thấy Cao Chí Bác liền nhớ đến hai shota cực moe~ mà cô gặp hai năm trước, hớn hở chào hỏi: "Bạn nhỏ đẹp trai, lại gặp nhau rồi."

Cao Chí Bác gật đầu xem như chào hỏi: "Chị là y tá Lý đúng không?"

Y tá Lý ngạc nhiên, không ngờ Cao Chí Bác còn nhớ mình, lại nhìn thấy Hạ Dư Huy đang nằm bò trên người Cao Chí Bác, kích động hỏi: "Bây giờ vẫn còn dính nguòi vậy cơ à?"

Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy, cười cười: "Vâng."

Quả nhiên là trúc mã trúc mã!

Trong lòng suy nghĩ miên man nhưng y tá Lý vẫn nhanh tay tiêm cho Cao Chí Bác.

Hạ Dư Huy vừa nhìn thấy kim tiêm liền ôm chặt cổ Cao Chí Bác.

Ba Hạ vội vàng nói: "Dương Dương, tiêm xong anh còn phải truyền dịch nữa, con mau xuống đi."

Hạ Dư Huy vùi đầu vào cổ Cao Chí Bác, không hé răng nửa lời.

Cao Chí Bác thấy vậy liền nói với ba Hạ: "Không cần đâu ạ."

Tiêm xong, y tá Lý cười nói: "Hai anh em tình cảm thật tốt. Hai năm trước gặp hai đứa cũng y như thế này, dính vào với nhau, tách cũng không ra..."

Ba Hạ vui mừng gật đầu: "Đúng vậy, Bác Nhi là một người anh tốt."

Cao Chí Bác cúi đầu hôn lên tóc Hạ Dư Huy: "Dương Dương là vợ con, con đối xử tốt với vợ con là việc nên làm."

Y tá Lý bật cười: "Đúng vậy, bây giờ không đối xử tốt, mai sau vợ chạy theo người khác thì chỉ có nước ngồi khóc..." Nói xong lại tự cảm thấy buồn cười, quay đầu cười trộm.

Cao Chí Bác quay đầu nhìn về phía cô: "Rất buồn cười ạ?"

Y tá Lý định nói đúng vậy, rất buồn cười nhưng nhìn thấy ánh mắt của Cao Chí Bác liền biết điều im lặng. Trong lòng y tá Lý muốn phát điên luôn rồi. Đáng ghét! Sao cô lại thấy đứa trẻ này cực kỳ bá đạo nhỉ?

Ba Hạ nhìn y tá Lý lúc cười lúc sầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chờ y tá Lý rời đi, ba Hạ thấy Hạ Dư Huy ngủ quên trong lòng Cao Chí Bác, do dự một lúc rồi hỏi: "Bác Nhi, Dương Dương...bị làm sao vậy?"

Cao Chí Bác nhìn ba Hạ bằng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc: "Có chuyện gì xảy ra ạ?"

Ba Hạ kể lại sự việc tối hôm qua cho Cao Chí Bác nghe.

Cao Chí Bác cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong lòng mình, cân nhắc từ ngữ rồi mới nói: "Sau vụ tai nạn kia, Dương Dương rất sợ bóng tối, buổi tối đi ngủ mà tắt đèn thì em ấy sẽ gặp ác mộng. Em ấy cũng sợ không gian kín, để em ấy một mình trong phòng, em ấy sẽ sợ hãi. Hơn nữa có khả năng em ấy có bóng ma tâm lý với xe cộ. Dương Dương...đã tự tạo ra một chiếc lồng giam cầm lòng mình..."

Ba Hạ nhìn chằm chằm Hạ Dư Huy, vẻ mặt không thể tin tưởng: "Thật sao...?"

Cao Chí Bác vâng một tiếng: "Dương Dương hắn...không muốn đối mặt với sự thật..."

Khóe mắt ba Hạ đỏ lên: "Đợi thằng bé tỉnh, ba sẽ dẫn nó đi gặp bác sĩ xem sao..."

Cao Chí Bác lắc đầu: "Không, em ấy không có bệnh, em ấy chỉ cảm thấy sợ hãi thôi, đợi em ấy không còn sợ hãi nữa là tốt rồi."

Ba Hạ không đồng ý với Cao Chí Bác: "Bác Nhi, Dương Dương còn nhỏ, bị bệnh phải nhanh chóng trị liệu thì hơn."

Cao Chí Bác quay đầu nhìn ba Hạ, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười kia làm ba Hạ cản thấy hơi chột dạ.

"Ba Cường cảm thấy, Dương Dương sợ hãi...chính là bệnh?"

Ba Hạ không biết nói gì nữa.

Nhờ có Cao Chí Bác ở bên cạnh mà Hạ Dư Huy ngủ rất sâu, Cao Chí Bác thấy vậy liền ôm cậu ngủ tiếp.

Sau khi ngủ thêm một giấc, vừa tỉnh dậy Cao Chí Bác liền nhờ ba Hạ đi làm thủ tục xuất viện, ngoại trừ tinh thần trong thời gian dài bị căng chặt và thân thể bị mệt nhọc quá độ dẫn đến hôn mê thì không có vấn đề gì lớn, không cần thiết phải ở bệnh viện nữa.

Ba Hạ hỏi ý kiến bác sĩ rồi mới đi làm thủ tục.

Làm xong thủ tục cho Cao Chí Bác, ba Hạ đề nghị đến thăm mẹ Cao, hỏi Cao Chí Bác có muốn đi cùng không.

Cao Chí Bác nhìn Hạ Dư Huy, nhẹ giọng hỏi: "Bảo bối, muốn đi không?"

Hạ Dư Huy không trả lời.

Cao Chí Bác nói với ba Hạ: "Bọn con không đi đâu. Ba cứ đi đi, lát quay lại đón bọn con là được."

Ba Hạ nghi hoặc: "Sao con lại không đi?"

Cao Chí Bác rũ mắt, vừa xoa đầu Hạ Dư Huy vừa nói: "Bây giờ Dương Dương chưa gặp mẹ con được..."

Ba Hạ sửng sốt, nhìn chằm chằm Hạ Dư Huy nằm trong lòng Cao Chí Bác, nửa ngày sau mới nói: "Dương Dương...cũng sợ mẹ con à?"

"Vâng. Ba Hạ đi thăm mẹ con thì nói giúp con mấy câu, đừng để mẹ giận con nhé."

Ba Hạ há miệng thở dốc, ông vốn định nói có thể để Hạ Dư Huy chờ ở bên ngoài, nhưng nhớ lại đêm qua, ông lại cảm thấy hơi lo sợ, bây giờ Hạ Dư Huy không thể rời khỏi Cao Chí Bác. Trong lòng ba Hạ rối như tơ vò, không biết làm sao cho phải.

Cao Chí Bác cũng nhận ra ba Hạ đang rối rắm, lại nói thêm vài câu ba Hạ mới đồng ý đi thăm mẹ Cao một mình.

Tình trạng của mẹ Cao cũng không tốt lắm, đặc biệt là tâm trạng suy sụp càng làm cho bệnh tình của bà trở nên không lạc quan. Lúc này nếu Cao Chí Bác ở bên cạnh có thể tâm trạng của bà đã khá hơn chút. Nhưng Cao Chí Bác phải ở bên cạnh Hạ Dư Huy. Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, Cao Chí Bác mới gặp mẹ Cao đúng hai lần, lần đầu tiên là lúc bà mới trở về trấn Thanh Phong, lần thứ hai là trong lễ tang ngày hôm qua.

Mặc dù mẹ Cao luôn miệng nói Cao Chí Bác nên ở bên Hạ Dư Huy nhưng ba Hạ vẫn cảm thấy mẹ Cao rất hi vọng Cao Chí Bác ở cạnh mình. Vì con trai mình mà hai mẹ con người ta không thể gặp mặt, trong lòng ba Hạ cảm thấy cực kỳ áy náy.

Ngược lại với ba Hạ, mẹ Cao chỉ hận không thể trói Cao Chí Bác với Hạ Dư Huy vào với nhau luôn.

Trong lòng mẹ Cao luôn nghĩ rằng mình thiếu nợ Hạ gia, đối với việc Hạ Dư Huy quyến luyến con trai mình chỉ thiếu điều đem Cao Chí Bác tặng cho Hạ gia.

Hàn huyên vài câu ba Hạ liền vội vã rời đi. Bà nội Cao còn ở một mình ở trấn Thanh Phong, nên mang Cao Chí Bác về sớm cho bà yên tâm.

Cao Chí Bác vừa trở về liền bị bà nội Cao ôm vào lòng sờ từ trên xuống dưới, xác nhận không bị thương ở đâu mới buông ra. Hạ Dư Huy cũng không thoát được, bị bà nội Cao ôm ôm hôn hôn một phen.

Từ ngày mẹ Hạ ra đi, hai nhà Cao Hạ càng yêu thương Hạ Dư Huy thêm bội phần. Không chỉ hai nhà mà rất nhiều người trong trấn Thanh Phong cũng quan tâm, chú ý Hạ Dư Huy hơn

Nhưng Hạ Dư Huy vẫn luôn sống trong thế giới của chính mình, không để ý đến bất cứ ai ở xung quanh. Dù ai nói chuyện với cậu, cậu cũng giữ im lặng.

Đương nhiên, Cao Chí Bác là ngoại lệ.

Cao Chí Bác biết việc này không vội được, chỉ có thể chậm rãi khai thông tư tưởng cho Hạ Dư Huy, rảnh rỗi lại ôm cậu ở trong phòng lên mạng, tra xem có biện pháp nào hữu ích không.

Tuy hắn biết Hạ Dư Huy không bị bệnh, nhưng để tình trạng không xấu đi, những cái có thể áp dụng hắn đều thử một lần.

Mẹ Cao cũng thay đổi rất nhiều, trước kia không có chuyện gì bà cũng có thể cười cười nói nói, bây giờ tuy vẫn nói chuyện với mọi người nhưng đã không còn hào sảng phóng khoáng như trước.

Mẹ Cao luôn cho rằng cái chết của mẹ Hạ là do mình gây nên, nếu bà không muốn đi du lịch thì chuyện kia cũng sẽ không xảy ra, đối với ba Hạ càng thêm áy náy.

Ba Hạ thử khuyên nhủ mẹ Cao mấy lần, nói đây đều là do số mệnh, là do ông trời an bài, không thể trách bà nhưng mẹ Cao vẫn cố chấp không nghe.

Ba Hạ cùng ba Cao đều không có biện pháp, biết trong lòng bà khó chịu liền không khuyên nữa, chờ thời gian trôi qua, chuyện này cũng sẽ không dằn vặt họ nữa.

Mẹ Cao đem sự áy náy của mình chuyển lên người Hạ Dư Huy, hận không thể xem Hạ Dư Huy như con đẻ để yêu thương.

Đáng tiếc Hạ Dư Huy vẫn sợ bà như cũ, mỗi lần nhìn thấy Hạ Dư Huy run rẩy nép trong lòng Cao Chí Bác, mẹ Cao có cảm giác như vạn tiễn xuyên tâm.

May mà có Cao Chí Bác không ngừng khai thông tư tưởng cho Hạ Dư Huy, dần dần Hạ Dư Huy cũng không còn sợ mẹ Cao như trước nữa. Cao Chí Bác tin, không lâu nữa Hạ Dư Huy sẽ mở rộng lòng mình.

Ba Hạ cũng giống vậy, mẹ Hạ ra đi là đả kích chí mạng đối với ông, vẫn may ông còn có Hạ Dư Huy làm nơi ký thác tinh thần.

Chớp mắt khai giảng đã đến, tình trạng của Hạ Dư Huy vẫn chưa ổn nên Cao Chí Bác thương lượng với ba hạ, quyết định tạm thời không cho Hạ Dư Huy đi học. Bây giờ Cao Chí Bác không cùng trường với Hạ Dư Huy, nếu đột nhiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ có hối hận cũng không kịp.

Cao Chí Bác cũng tạm nghỉ một học kỳ để ở nhà với Hạ Dư Huy.

Lúc đầu ba Hạ không đồng ý nhưng dưới yêu cầu mãnh liệt của mẹ Cao, đành chấp nhận cho Cao Chí Bác nghỉ học.

Dựa theo lời mẹ Cao nói thì, Cao Chí Bác thông minh như vậy, nghỉ một học kỳ cũng chẳng sao, kỳ sau cố gắng hơn là được.

Đối với những lời này của mẹ Cao, ba Hạ không có ý kiến gì nữa.

Cao gia cảm thấy bọn họ nợ Hạ gia, mà Hạ gia cũng cảm thấy bọn họ thiếu Cao gia. Kể từ đó, hai nhà càng thêm khăng khít không rời.

< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: @UyenUyen3008 >

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play