Trong lúc Cao Chí Bác còn đang nằm mơ hắn và vợ về chung một nhà, Hạ Dư Huy lại bị sốt cao phải nhập viện. Mẹ Hạ sờ khuôn mặt nóng bừng của Hạ Dư Huy, trong lòng không ngừng tự trách. Hạ Dư Huy ngủ cùng Cao Chí Bác lâu như vậy cũng chưa từng bị bệnh. Vậy mà mới ngủ cùng cô 4 ngày đã phát sốt thành thế này.
Nếu không phải nửa đêm thức dậy đi vệ sinh thì cô cũng không phát hiểna Hạ Dư Huy đang phát sốt, vậy thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Cô đúng là không phải một người mẹ tốt, trước kia còn lo lắng Cao Chí Bác không chăm sóc tốt Hạ Dư Huy, nhưng hiện tại thì người tệ nhất lại chính là cô.
Khi Hạ Dư Huy bắt đầu uống sữa bột, mỗi ngày phải chia thành rất nhiều bữa, Cao Chí Bác sẽ nhớ rõ từng thời điểm để dỗ Hạ Dư Huy. Mà cô chỉ đột nhiên nhớ ra hoặc nhìn thấy Cao Chí Bác khóc đòi ăn mới vội vàng đi pha sữa. Mỗi lần Hạ Dư Huy mắc tiểu, Cao Chí Bác vừa nhìn liền phát hiện ra, mang bé đi WC hoặc bảo cô mang bé đi để khỏi dây ra quần. Khi Hạ Dư Huy bắt đầu học nói, không ai có thể hiểu được bé nói cái gì, nhưng Cao Chí Bác lại có thể hiểu. Mỗi khi Hạ Dư Huy muốn cái gì, ê ê a a một hồi, Cao Chí Bác sẽ lấy thứ đó đưa cho bé, sau đó bé sẽ ngây ngô cười ha hả, làm nước miếng từ khóe miệng chảy ra.
Từ trước đến nay đều là Cao Chí Bác chăm sóc Hạ Dư Huy, so với cô còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Dịp Tết, đáng lẽ phải quây quần bên gia đình thì gia đình cô chỉ có thể đón Tết trong bệnh viện.
Hạ Dư Huy là trẻ sinh non nên sức khỏe không tốt, nhưng nhờ Cao Chí Bác cẩn thận chăm sóc nên mẹ Hạ cũng không để ý đến việc này, ai ngờ một lần phát sốt liền lên đến 39°. Cả khuôn mặt bị nóng đến đỏ bừng, hơi thở cũng nóng không kém, mẹ Hạ và ba Hạ chỉ có thề ở một bên đau lòng con trai.
Mẹ Hạ nắm tay Hạ Dư Huy, khóe mắt đã đỏ ửng: "Dương Dương, đều tại mẹ không chăm sóc tốt cho con."
Hạ Dư Huy bị nóng nên vô cùng khó chịu, đối với những việc đang xảy ra cũng mơ mơ màng màng không hay biết, lời mẹ Hạ nói cũng không nghe được, chỉ có thể cố gắng mở mắt, yếu ớt gọi một tiếng mẹ.
Mẹ Hạ vuốt khuôn mặt nóng bừng của Hạ Dư Huy: "Dương Dương, có khó chịu không? Để mẹ xoa xoa cho."
Hạ Dư Huy ủy khuất rơi nước mắt, rầm rì nói đau, nhưng cụ thể chỗ nào đau, hắn cũng không biết được, chỉ biết là chỗ nào cũng đau.
Mẹ Hạ nhìn Hạ Dư Huy khóc, cũng lã chã rơi nước mắt theo, nghẹn ngào nói: "Dương Dương không đau, mẹ xoa xoa..."
Mẹ Hạ xoa đầu Hạ Dư Huy, cô đương nhiên biết con trai mình bám dính lấy Cao Chí Bác, cô cũng không đành lòng nhìn con trai ủy khuất như vậy, nhưng hiện tại mới là mùng Ba, cô sao có thể gọi điện nhờ mẹ Cao mang Cao Chí Bác đến bệnh viện được. Thấy con trai khóc, cô cũng chỉ đành nuốt nước mắt vào trong lòng mà dỗ dành con.
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT