Lục Kiều Vi cảm thấy kỳ quái, nàng vừa mới vào tủ một lần, Văn Cẩn Ngôn liền thay tủ, còn giả vờ mở rộng phòng giữ quần áo phía sau.

Bạn gái của nàng thực sự lo lắng cho nàng.

Lục Kiều Vi tìm một buổi chiều nắng đẹp, rót một ly nước trái cây, ngồi ở bàn nhỏ ngoài ban công, cùng Văn Cẩn Ngôn trò chuyện một hồi lâu.

"Em không phải con nít, chị không cần lo lắng như vậy, em khá tốt. Chị nhìn thư ký cùng Trang Như Nhuế xem, bọn họ thảm thế nào?"

Văn Cẩn Ngôn nhấp một ngụm rượu, nói: “Đó là bởi vì bọn họ không có bạn gái, đều còn độc thân.”

"..."

Lúc nàng gian nan mở miệng định nói, Văn Cẩn Ngôn lại nói thêm: “Khi độc thân sẽ không có người đau lòng họ, nhưng chị thì đau lòng em.”

Rất có lý, nàng nhất thời không thể phản bác.

Cũng may mọi người đều đã rời đi, nếu bị người nghe được, có lẽ sẽ thừa dịp men say mà đánh hai người.

"Được rồi, đừng lo lắng, dống ở đây có thoải mái không? Có gì cần thay đổi gì không?" Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng hỏi nàng.

Ở biệt thự sao có thể không thoải mái, nếu phải nói không thoải mái thì chính là nhà quá rộng, buổi tối không biết nên ngủ phòng nào.

Ngày thường, Văn Cẩn Ngôn phải đi làm, không thể chơi cùng Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi ở nhà một mình xem phim, tận hưởng ánh nắng và đồ ăn ngon.

Đó là một cuộc sống tốt đẹp của một phú bà, nhưng hai ngày nay Lục Kiều Vi đã cảm thấy mệt mỏi, nàng cảm thấy khắp nơi không thoải mái, cũng cảm thấy có nơi nào đó không ổn. Cuối cùng, nàng kết luận rằng mình đã quen với công việc, đột nhiên thả lỏng liền sẽ cảm thấy không thoải mái.

Lục Kiều Vi vẫn chưa ký hợp đồng làm việc với công ty, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến nàng, từ khi nàng lọt top hot search, mỗi ngày đều có người muốn tuyển nàng làm việc, tìm nàng làm thiết kế.

Tạm thời không muốn nhận đơn thương nghiệp, Lục Kiều Vi đã tìm được một đơn mà nàng quan tâm là dịch vụ định chế tư nhân, người định cũng đã hẹn thời gian.

Mấy ngày tới, Lục Kiều Vi muốn đi làm một việc quan trọng nên nàng đã hẹn Khúc Thanh Trúc đi cùng, nhờ Khúc Thanh Trúc giúp nàng xem các thủ tục như thế nào.

Hai người gặp nhau ở cổng công thương, Khúc Thanh Trúc dẫn nàng đi lấy văn kiện, Lục Kiều Vi thất thần, luôn muốn hỏi Khúc Thanh Trúc chuyện ngày đó, nhưng Khúc Thanh Trúc lại làm như không có chuyện gì xảy ra, nàng lại khó đi hỏi.

"Sau khi Phó tổng bị bắt, cửa hàng cũng đóng cửa, hiện tại toàn công ty đang hỗn loạn. Nghe phòng tài chính nói công ty không chịu đựng nổi." Khúc Thanh Trúc nói: "Công ty muốn cậu quay lại, làm nghề cũ."

“Là ý của ai?”

"Chủ tịch, lương mười vạn một tháng."

Lục Kiều Vi tặc lưỡi cảm thán: "Thật hào phóng."

Chủ tịch chính là cha của Phó tổng.

Chuyện này nhìn như là Phó tổng làm, trách nhiệm thuộc về Phó tổng, nhưng nếu không có chủ tịch gật đầu, Phó tổng cũng sẽ không có năng lực đi làm.

Hơn nữa, lúc đó toàn công ty đều biết Lục Kiều Vi từ chối nhận đơn, chủ tịch thật sự không biết sao? Bất quá là nhắm mắt làm ngơ, thậm chí còn dám hy sinh chính con trai của mình, nam nhân này còn có chút gì đó.

Lục Kiều Vi nói: “Không, nếu mình quay lại, chắc chắn ông ta sẽ giẫm chết mình.”

Kỳ thực, mọi người trong công ty đều ghét nàng, những người có tâm ác thường khó nhận ra vấn đề của bản thân, đều đổ mọi hậu quả cho người tố giác.

Các nhân viên làm việc trong công ty ngày nào cũng oán giận Lục Kiều Vi, bọn họ cảm thấy nàng không nên tố giác, cảm thấy nàng nên lén giải quyết vấn đề, còn cho rằng nàng ác độc, hủy hoại mọi người.

Họ chỉ sống vì lợi ích của mình, kiến thức hạn hẹp, không nhìn ra được Lục Kiều Vi gặp phải phiền toái gì huống chi là "Ngọc Giới" tà ác đến mức nào.

Nếu Ngọc Giới hối cải, chủ động phối hợp phạt tiền, chủ động thừa nhận sai lầm thì thiệt hại của cửa hàng sẽ không đến mức lớn như vậy.

Nhưng chính bọn họ cũng lẩn quẩn lòng vòng, rõ ràng là phạt tiền liền có thể giải quyết, một hai muốn tính sổ Lục Kiều Vi, muốn đẩy nồi ở trên mạng. Phản công của Lục Kiều Vi còn có vấn đề sao? Tát người một cái thấy đau liền ủy khuất?? Phi!

Gieo gió gặt bão.

Lục Kiều Vi không thẹn với lương tâm, cảm thấy không phá sản đã là nhẹ.

Làm xong đến bốn giờ chiều, Lục Kiều Vi đi xe của Khúc Thanh Trúc đến gặp khách hàng, hẹn gặp ở quán cà phê, Lục Kiều Vi đến trước.

"Xin chào, tôi là Cố Tinh Thần."

Người đến là một nữ nhân rất xinh đẹp, ăn mặc theo phong cách thục nữ, tên cũng rất đẹp, cười rộ lên trong mắt giống như có ánh sao.

“Xin chào.” Lục Kiều Vi cũng đơn giản tự giới thiệu.

Cố Tinh Thần cũng là một nhà thiết kế, là thiết kế thời trang, có tiếng trong giới, lúc Lục Kiều Vi nhìn thấy email của nàng ấy còn có chút kinh ngạc.

"Là như vầy, tôi tới đây để thiết kế cho khách hàng của tôi." Cố Tinh Thần nói, "Tôi thiết kế một bộ quần áo cho cô ấy, nhưng lại không có trang sức phù hợp nên mới gửi thư cho ngài."

"Cô quá khách khí rồi, không cần dùng kính ngữ đâu." Lục Kiều Vi đưa thực đơn cho cô, "Tôi có thể hỏi khách hàng của cô là ai không? Như vậy tôi có thể an bài dễ dàng hơn."

Cố Tinh Thần lấy danh thiếp từ trong túi ra đưa cho nàng, Lục Kiều Vi nhìn thấy liền rất chấn động.

Người trên danh thiếp là một nghệ sĩ nổi tiếng trong giới, vừa lọt vào danh sách đoạt giải Kim Tinh gần đây, rất có khả năng tranh giải ảnh hậu.

Đây là muốn thiết kế cho cô ấy sao?

Sao lại không hợp tác với các thương hiệu lớn?

"Là như vầy, khách hàng của tôi có tầm nhìn tương đối độc đáo, thích theo đuổi những xu hướng mới nhất, cô ấy thích thiết kế của ngài hơn là thương hiệu."

Nói trắng ra là không thiếu tiền hay lưu lượng, mà là thích.

Lục Kiều Vi cũng chú ý đến giới giải trí, nàng biết đại minh tinh này, cũng từng nghe bát quái, tính tình của đại minh tinh này không tốt, trước nay nàng cũng không có hảo cảm gì với cô ấy. Hiện tại đại minh tinh tìm tới, độ hảo cảm của nàng lập tức tăng lên.

Lục Kiều Vi thầm nghĩ, mình đúng là kẻ thấy tiền liền sáng mắt...

Nàng gật đầu: “Được rồi, ngày cụ thể là khi nào, muốn tham dự trong dịp nào, phối với trang phục gì?”

"Tháng sau cô ấy muốn tham dự lễ đề cử, cô có thể nộp bản phác thảo trong tháng này được không?" Cố Tinh Thần hỏi.

"Không thành vấn đề." Lục Kiều Vi hiểu rõ.

Những đại minh tinh phải trang điểm và xem hiệu quả, đối với một dịp lớn như vậy, bọn họ phải đối mặt với nhiều máy ảnh, bất kể có đoạt giải hay không, họ đều phải nổi bật trước ống kính.

Lần đầu tiên Lục Kiều Vi nhận thiết kế loại này nên rất kích động, sau khi hàn huyên cùng Cố Tinh Thần một lúc, Cố Tinh Thần hỏi: "Hiện tại Lục tiểu thư có ký hợp đồng nào không? Tôi thấy trên tin tức cô đang ký hợp đồng với DMD, sẽ có ảnh hưởng gì không?”

"Lời đồn không đáng tin, tạm thời tôi không có ý định ký hợp đồng." Lục Kiều Vi nói rõ ràng về mặt hợp đồng để trấn an đối phương.

Cố Tinh Thần bị lời nói thoái thoác của nàng làm cho sửng sốt.

DMD là một thương hiệu xa xỉ, nhiều người nỗ lực để đến đó đều không thành, nếu nghĩ kỹ thì đó là điều bình thường. Hành vi và tính cách của Lục Kiều Vi ở trên mạng đã nói lên điều đó.

Nói chuyện liền nói tới buổi trình diễn trang sức, Cố Tinh Thần nói: "DMD sắp live buổi trình diễn trang sức trên mạng, hình như là hôm nay."

"Hôm nay?"

Mấy ngày nay Lục Kiều Vi bận vò đầu bứt tai, quên mất buổi trình diễn trang sức, nàng lấy điện thoại ra, nhìn thấy các nền tảng khác nhau đang đẩy tin tức về DMD, như muốn thu hút toàn bộ lượng truy cập, đây là lần đầu tiên từ trước đến nay.

Nàng cau mày xem, điện thoại hiện lên một tin nhắn, Văn Cẩn Ngôn gửi cho nàng, nói tan làm đến đón nàng đi ăn cơm.

“Bạn gái tôi đến rồi.” Lục Kiều Vi cất điện thoại, nói.

Cố tiểu thư cười nói: “Cảm tình của Lục tiểu thư cùng bạn gái thật tốt.”

Lục Kiều Vi muốn khoe khoang một chút, nhưng lại không thể nói với người lạ, cho nên khống chế gật đầu đồng ý.

"Vậy hôm nay đến đây thôi, đến lúc đó phiền toái Lục tiểu thư, không quấy rầy thời gian ở chung của cô với bạn gái nữa." Cố Tinh Thần khách khí bắt tay với nàng.

"Không có quấy rầy gì."

Cả hai đều là nhà thiết kế, chắc chắn sau này sẽ còn có cơ hội hợp tác, cho nên hai người để lại số điện thoại cá nhân để dễ liên lạc.

Hai người cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng, trò chuyện về thiết kế, Cố Tinh Thần rất hào phóng, nói sẽ gửi cho nàng những bộ trang phục được thiết kế để giúp nàng tìm cảm hứng.

Trò chuyện đã đi tới cửa.

Ở phía xa, Văn Cẩn Ngôn hạ kính xe xuống vẫy tay với Lục Kiều Vi, ánh nắng giữa trưa chiếu vào mặt cô, nhìn thật chói mắt.

Lục Kiều Vi ngọt ngào giới thiệu: “Đó là bạn gái của tôi.”

Cố Tinh Thần dừng một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lắp bắp nói: "Bạn gái của cô là Văn Cẩn Ngôn sao?"

"Ừm." Lục Kiều Vi có chút xấu hổ, sau đó nghĩ lại, nhận ra Cố tiểu thư gọi "Văn Cẩn Ngôn" chứ không phải là "Văn tổng".

Nàng hỏi: “Hai người có quen biết sao?”

Cố Tinh Thần lắc đầu, "Tôi không biết cô ấy, chỉ nghe nói qua."

"Ồ, nhìn vẻ mặt vừa rồi của cô, tôi còn tưởng hai người quen biết nhau, còn đang định mời cô cùng đi ăn cơm." Lục Kiều Vi nhiệt tình nói: "Có thời gian không? Cô có muốn đi cùng không?"

"Không cần, tôi nhất thời chỉ kinh ngạc một chút mà thôi, thật không nghĩ tới." Cố Tinh Thần nói không mạch lạc, nhìn xuống đồng hồ, vội vàng nói: "Tôi đi trước, có việc thì liên lạc."

Không đợi Lục Kiều Vi kịp phục hồi tinh thần, Cố Tinh Thần đã xách túi rời đi, bước nhanh lên một chiếc taxi bên đường.

Trên mặt Lục Kiều Vi tràn đầy nghi hoặc, Văn Cẩn Ngôn đi tới, không khỏi suy nghĩ miên man, chẳng lẽ lại là một tình địch khác mơ ước bạn gái của nàng?

Bạn gái của nàng thật có mị lực mà!

Xe Văn Cẩn Ngôn lùi lại, nhìn thấy vẻ mặt của Lục Kiều Vi không vui, cô gõ cửa kính xe nói: "Vị mỹ nữ này, có chuyện gì làm em không vui sao?"

Lục Kiều Vi chu môi mở cửa nói: "Chị có biết khách hàng của em không? Tại sao cô ấy nhìn thấy chị lại bỏ chạy vậy?"

Văn Cẩn Ngôn vừa nhìn thấy khách hàng của nàng liền hỏi: “Cô ấy tên gì?”

Lục Kiều Vi đưa danh thiếp cho cô, nói: “Cố Tinh Thần.”

Văn Cẩn Ngôn híp mắt lại, nghĩ xem người này là ai.

"Chị đã nhớ ra chưa?" Trong lòng Lục Kiều Vi bắt đầu chua, sao lại thế này? Nàng ra cửa nhận đơn lại đụng phải tình địch sao? Mẹ nó, nàng phải...

"Cô ấy là bạn gái của Túc Vĩnh Ỷ."

Lục Kiều Vi: "?"

Nàng kinh ngạc nhìn Văn Cẩn Ngôn: “Cái gì?”

"Hiện tại hẳn là bạn gái cũ." Văn Cẩn Ngôn ném tấm danh thiếp vào thùng rác, Lục Kiều Vi nhanh chóng nhặt lên, nhìn chằm chằm một lúc, nghi hoặc nói: "Thật ư?"

Văn Cẩn Ngôn gật đầu nói: "So với trước đây, cô ấy nhìn có chút khác biệt, tên của cô ấy cũng đã thay đổi, trước đây cô ấy không phải tên Cố Tinh Thần."

"Cố Tinh Thần là nhà thiết kế thời trang." Lục Kiều Vi gợi ý.

"Đúng vậy, bạn gái cũ của Túc Vĩnh Ỷ học thiết kế thời trang." Văn Cẩn Ngôn quay người sang một bên, "Em liên hệ với cô ấy bằng cách nào?"

"Cô ấy nhờ em thiết kế chút đồ." Lục Kiều Vi hoang mang, "Thế giới nhỏ như vậy sao? Này cũng sẽ đụng tới ư?"

Nàng lật lại tấm danh thiếp trong tay, nói: “Không biết có đổi tên hay không, cô ấy nhìn thấy chị liền bỏ chạy, hẳn là không sai.”

"Thắt chặt dây an toàn."

Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng nhắc nhở.

Khi Lục Kiều Vi đặt danh thiếp xuống để thắt dây an toàn, Văn Cẩn Ngôn trực tiếp cầm tấm danh thiếp muốn ném vào thùng rác, vừa thả lỏng ngón tay, cô lại nhanh chóng siết chặt lại, cuối cùng để vào bảng điều khiển trung tâm.

Tấm danh thiếp bị gió cuốn, lăn vào bên trong, sau đó, động tác trên vô lăng của Văn Cẩn Ngôn có vài phần khắc chế.



Lục Kiều Vi nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Ảnh đại diện của Cố Tinh Thần là một cô gái chibi đáng yêu, nhìn rất mềm mại, nàng không khỏi tò mò nói: "Bọn họ yêu đương khi nào? Tại sao Cố Tinh Thần nhìn thấy chị lại chạy?"

Dù sao thì cũng sẽ hợp tác, nếu cái này để lại một cái gai, sau này sẽ không tiện nói chuyện công việc. Kỳ thực, Lục Kiều Vi quá bát quái, quá muốn biết.

Bởi vì nàng không có ấn tượng tốt với Túc Vĩnh Ỷ.

Liên hệ với những gì Túc Vĩnh Ỷ đã nói với Văn Cẩn Ngôn, Lục Kiều Vi lại tưởng tượng ra một loại kịch cẩu huyết, chẳng lẽ Túc Vĩnh Ỷ đã vứt bỏ Cố Tinh Thần để theo đuổi Văn Cẩn Ngôn, cho nên khi Cố Tinh Thần nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn liền bỏ chạy?

Chết tiệt, rất có khả năng.

"Đừng suy nghĩ vớ vẩn, bọn họ đã yêu nhau hồi cấp ba."

"Cấp ba?" Lục Kiều Vi thở phào nhẹ nhõm, chỉ là càng nghi hoặc, "Đã lâu như vậy, lẽ ra bọn họ đã sớm đường ai nấy đi rồi chứ? Cảm giác như cắt không đứt, gỡ càng rối hơn."

Văn Cẩn Ngôn kể cho nàng nghe chi tiết, đại khái như sau: Hai người họ gặp nhau trong một cuộc thi thiết kế, Cố Tinh Thần là người đứng đầu, Túc Vĩnh Ỷ bị kinh diễm nên đã theo đuổi nàng ấy.

Túc Vĩnh Ỷ oanh oanh liệt liệt theo đuổi nàng ấy, dùng đủ mọi thủ đoạn, ban đầu Cố Tinh Thần không hề dao động, mọi người đều cố gắng khuyên Túc Vĩnh Ỷ từ bỏ.

Nhưng Cố Tinh Thần đột nhiên đồng ý, thật sự làm Túc Vĩnh Ỷ đuổi tới, hai người họ rất yêu nhau, mỗi ngày đều ngọt ngào ở bên nhau làm người khác hâm mộ.

Cảm tình niên thiếu phải đối mặt với nhiều lựa chọn cùng dụ hoặc, nhưng mối quan hệ giữa hai người họ chưa bao giờ bị lung lay, dù ai có ngán đường cũng không thể phá hư cảm tình của bọn họ, một đường đi đến cuối cấp ba.

Văn Cẩn Ngôn không cần nói tiếp, Lục Kiều Vi cũng đoán được cốt truyện đằng sau, “Túc Vĩnh Ỷ xuất ngoại, Cố Tinh Thần một mình ở trong nước, cho nên cuối cùng cảm tình của hai người họ liền vô tật mà chết, phải không?”

Văn Cẩn Ngôn gật đầu.

Lục Kiều Vi tặc lưỡi hai tiếng, “Đây cũng là lý do tại sao hồi cấp ba em không muốn yêu đương, chỉ đọc sách hiền nhân. Trước khi vượt qua cột mốc quan trọng của cuộc đời, nói về tương lai là không thực tế. Hơn nữa, nếu bị tổn thương thì em sẽ khóc mấy ngày mấy đêm, không phải... là em sẽ tức giận mấy ngày mấy đêm, lãng phí thời gian học hành của em.”

Cảm tình niên thiếu thật không ổn định.

Nhà hàng theo chủ đề lãng mạn của Văn Cẩn Ngôn.

Ánh nến mờ ảo, bầu không khí ái muội bị tán đi bởi những lời bát quái.

Lục Kiều Vi nói: "Nếu em bị vứt bỏ, cho dù vì lý do gì, em cũng sẽ không tha thứ cho cô ấy. Kỳ thực, em là một người rất ích kỷ, lòng dạ hẹp hòi."

Người ngoài nghe chuyện của người khác thì cũng chỉ nghe rồi đánh giá, chỉ những người trải qua mới hiểu đến tột cùng là như thế nào.

Lục Kiều Vi chỉ bày tỏ ý kiến ​​​​của riêng mình.

“Không có ai kêu em chờ cô ấy sao?” Văn Cẩn Ngôn cắt miếng bít tết, rót nước trái cây cho nàng, ôn nhu như nước.

"Có, bạn cùng phòng của em đã từng nói với em, Vi Vi, chờ mình, chờ mình đậu đại học nào đó sẽ theo đuổi cậu. Còn có một bạn học cùng lớp đại học, Vi Vi, chờ mình học lên thạc sĩ liền tới tìm cậu." Lục Kiều Vi tặc lưỡi hai tiếng, "Em chờ anh ta cái rắm, sau đó không tới một năm, bọn em liền mất liên lạc, hiện tại cũng không nhận ra được. Em không bao giờ chờ người, đặc biệt là trong phương diện tình cảm."

Giống như bài hát của Mạc Văn Úy, “Phải chăng lời hứa hẹn ấy đều do không chắc chắn, đừng dùng sự im lặng kia để che giấu điều gì nữa, kết quả trần trụi như vậy mà.”

Chờ đợi chỉ là một cái cớ, đặc biệt là lời hứa hẹn của tuổi trẻ.

Có thể bạn đang ngu ngốc chờ đợi một ai đó, người ta sẽ coi bạn như một chiếc lốp dự phòng, nếu trên đường gặp được một người tốt hơn, người ta sẽ chỉ nhẹ nhàng mà nói một câu "Xin lỗi". Khổ sở của bạn, thời gian của bạn, đều không là gì cả.

Người thực sự chờ đợi luôn là người nghe những lời hứa hẹn.

Kỳ thực, khi lớn lên, ai cũng sẽ trưởng thành hơn, có thể hiểu rõ rằng thề non hẹn biển chỉ có vài phần thật.

Văn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng cười một tiếng.

Lục Kiều Vi nghi hoặc nhìn cô, Văn Cẩn Ngôn dùng khăn giấy lau miệng, động tác ưu nhã, nói: “Chị với Túc Vĩnh Ỷ không giống nhau.”

Cái này là đúng.

Lục Kiều Vi nói: “Đương nhiên rồi, chị là người biết giữ lời hứa.”

Nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn cười, nàng lại nhỏ giọng nói: "Chị đã thỏa mãn hết thảy mộng tưởng thời niên thiếu của em, còn không để cho em phải chờ đợi, thật tốt."

Quá ngượng ngùng, nàng nhanh chóng uống nước trái cây.

Văn Cẩn Ngôn nói: “Lục Kiều Vi cũng thật tốt.”

Hai người nhẹ nhàng cụng ly.

Lục Kiều Vi nói: "Một triết học đã nói một câu rất hay, nghiên cứu cho thấy những người đưa ra lời hứa hẹn luôn đạt được ít thành tích hơn những người nghe hứa hẹn".

"Có nghiên cứu như vậy sao?" Văn Cẩn Ngôn tò mò hỏi: "Triết học nào nhàm chán như vậy?"

Lục Kiều Vi thẳng thắn chỉ vào chính mình: "Em."

“Ồ ~ triết học này rất vĩ đại, đã có cống hiến xuất sắc cho nhân loại.” Văn Cẩn Ngôn thổi cầu vồng nói, “Hẳn là nên lấy giải thưởng Nobel về triết học.”



Buổi tối về nhà, Văn Cẩn Ngôn đang thay dép ở cửa, sau đó nhớ tới chuyện tương tự, nói: “Hình như Túc Vĩnh Ỷ đang tìm Cố Tinh Thần, lần trước có hỏi chị có tin tức gì không.”

"Tìm cô ấy làm gì? Quay lại sao?"

Văn Cẩn Ngôn lắc đầu, không nói rõ.

Nhưng nhìn cách Cố Tinh Thần bỏ chạy, có lẽ là không muốn bị Túc Vĩnh Ỷ tìm được.

Vậy thì cứ coi như không biết đi.

Sau khi tắm xong, Lục Kiều Vi mở máy tính, chuẩn bị vẽ yếu tố trước.

Lần này nàng nhận được một đơn lớn, bao gồm tất cả đồ trang sức, nàng đọc yêu cầu nhiều lần, tìm kiếm trên mạng ảnh chụp của đại minh tinh, dù sao họ cũng là khách hàng của nàng, Lục Kiều Vi muốn xem thêm một chút.

Thế cho nên khi Văn Cẩn Ngôn từ phòng tắm đi ra, đang lau tóc, nhìn thấy bạn gái mình đang nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn không chớp mắt, một hồi nhìn ngực người ta, một hồi nhìn tay người ta, cuối cùng dùng bút vẽ lên màn hình.

"Đẹp không?"

"Đẹp."

Lục Kiều Vi nói xong liền nhận ra là Văn Cẩn Ngôn, vội vàng đổi lời: “Là khách hàng là khách hàng, là đại lão bản của em, em phải xem.”

"……Ồ."

Sau đó, Văn Cẩn Ngôn đưa tay ôm lấy nàng, không cho nàng nhìn thêm nữa, “Chị cũng đẹp, nhìn chị đi.”

Mặt của Lục Kiều Vi bị tóc của cô làm ướt, nói: "Chị sấy tóc trước đi, lát nữa em đi xem buổi trình diễn trang sức, trên trang web chính thức hình như có live."

Động tác ôm của Văn Cẩn Ngôn ngừng lại, nước rơi xuống cánh tay chảy xuống, quần áo của Lục Kiều Vi cũng ướt theo.

“Chị nghĩ không sấy cũng không sao.” Văn Cẩn Ngôn hất tóc ướt ra sau, “Một lát nữa tóc sẽ khô thôi.”

"Không được, chị mau sấy đi." Lục Kiều Vi đẩy cô, chính mình chuẩn bị lên giường chờ cô xem cùng.

Văn Cẩn Ngôn tiến lên hai bước, do dự vài giây, sau đó quay lại: "Vậy em lên giường trước đi."

"Tại sao?"

“Bởi vì chị muốn ngủ với em.”

Mặt già của Lục Kiều Vi đỏ bừng, tức giận nói: "Chị thật không biết xấu hổ, em vẽ một lát, đang có rất nhiều cảm hứng."

Trên máy tính vẫn còn bức ảnh phóng to của đại minh tinh.

Ánh đèn mờ ảo trên màn hình nhấp nháy, chiếc điện thoại ném trên giường rung lên như nhận được tin nhắn.

Đây là một sự lựa chọn rất khó xử.

"Thôi thôi, để em sấy cho chị." Lục Kiều Vi thấy cô không động đậy hồi lâu, thật sự sợ cô bị cảm, liền kéo cô vào phòng tắm, cắm máy sấy tóc.

Khóe môi Văn Cẩn Ngôn chậm rãi nhếch lên, lộ ra nụ cười, cúi đầu lắng nghe tiếng máy sấy tóc kêu vo vo, tuy âm thanh rất ồn nhưng lại khiến cô cảm thấy thoải mái.

Lục Kiều Vi sấy tóc rất nghiêm túc.

Đôi khi nàng không cần phải lựa chọn.

Sau đó, Lục Kiều Vi lẩm bẩm: “Em sấy khô tóc cho chị, chị tự chơi một lát, em lại đi vẽ một chút, chờ em nghiên cứu xong sẽ cùng chị xem trình diễn trang sức. "

"..."

Lúc Văn Cẩn Ngôn đang định ngẩng đầu lên thì Lục Kiều Vi đã đẩy cô lại: “Đừng nhúc nhích, em sẽ tạo kiểu tóc cho chị. Kiểu tóc Monroe lần trước chị để ở Paris rất đẹp, em sấy ra cho chị."

"Vi Vi, em nghe chị nói..."

"Gió lớn quá, em không nghe thấy!"

Kiểu tóc khá khó tạo kiểu, đừng nói là kiểu tóc của Monroe, kiểu tóc ban đầu đều bị Lục Kiều Vi làm rối tung lên, nhờ khuôn mặt đẹp của Văn Cẩn Ngôn nên kiểu tóc nào cũng có thể khống chế.

Lục Kiều Vi đặt máy sấy tóc lại, nói: “Đi làm việc đi.”

Văn Cẩn Ngôn đi theo phía sau nàng, “Chị không tăng ca, hiện tại là thời gian rảnh."

Lục Kiều Vi ngồi lại trước máy tính: “Vậy em tiếp tục làm việc đây.”

Văn Cẩn Ngôn ôm nàng từ phía sau, nói: "Làm việc nào vui hơn làm tình? Em có muốn vẽ trên cơ thể không?"

Lục Kiều Vi không dao động.

Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng mở weibo, hít sâu một hơi, đi đến thư phòng lấy máy tính, ngồi bên cạnh nàng mở tài liệu ra.

"Chị đang làm gì vậy?" Lục Kiều Vi cau mày nhìn cô.

“Chị viết kiểm điểm trước.” Ngón tay Văn Cẩn Ngôn đặt trên bàn phím.

Hai người nhìn nhau, khóe miệng Lục Kiều Vi giật giật, nàng tìm kiếm trên mạng trang chính thức của trụ sở DMD.

Hàng năm DMD mời rất nhiều người nổi tiếng đến dự các buổi trình diễn trang sức và trình diễn thời trang, chủ yếu để trưng bày và bán hàng, họ rất hiếm khi live, dù sao đối tượng tiêu dùng mà họ nhắm đến không bao giờ là người bình thường.

Cho nên Camille còn có chút đầu óc.

Còn chưa tới giờ live, đã có 70 ngàn người xem, con số này vẫn đang tăng lên, khi chính thức live hẳn sẽ là hơn 100 ngàn.

Hot search cũng đứng đầu danh sách trong nước, trên quảng trường weibo có rất nhiều người hò hét, nói rằng ngoại mạng không vào được, yêu cầu trong nước an bài phát sóng lại.

Mọi người đều nhất trí cho rằng DMD trong nước chắc chắn sẽ có thể tham gia buổi trình diễn trang sức, một số người cũng đã phổ cập Văn Cẩn Ngôn là ai.

Văn Cẩn Ngôn làm giám đốc nghệ thuật trong ba năm liên tiếp, thành lập một đế chế thời trang, hàng năm các buổi trình diễn trang sức đều lập kỷ lục mới.

Trong giới thời trang, nghệ thuật là đỉnh cao và cũng là biểu tượng của quyền lực, dù là “giám đốc” nhưng cô lại dẫn dắt mọi dòng chảy nghệ thuật.

Chủ tịch và các giám đốc điều hành của DMD phải nhường đường cho cô, cô không chỉ có người ủng hộ quyền lợi mà còn có người tiêu dùng theo đuổi thời trang.

Trong xã hội ngày nay, không có ai là không yêu thích nghệ thuật hay thời trang.

Khi tiếng hò hét lên tới đỉnh điểm, trên mạng đột nhiên xuất hiện một tin tức.

Lúc Lục Kiều Vi chuẩn bị bắt đầu đọc, nàng liếc nhìn Văn Cẩn Ngôn, ngón tay của Văn Cẩn Ngôn đang gõ nhanh, viết rất nghiêm túc.

Ánh mắt khi nhìn chằm chằm vào màn hình có vẻ rất sợ hãi, đôi đồng tử dị sắc kia đều có vài phần hốt hoảng.

Lục Kiều Vi đau lòng, lại quay đầu đọc tin tức.

[Tin nội bộ: DMD ở Trung Quốc đã bị loại trong buổi trưng bày trang sức ngày 28, hoàn toàn mất tư cách tham gia buổi trình diễn trang sức. Vào ngày 29, Văn Cẩn Ngôn tự ý về nhà, đội ngũ thiết kế và người mẫu của cô ấy lần lượt thay đổi trận tuyến. Bỏ lỡ buổi trình diễn trang sức ở Paris, Văn Cẩn Ngôn cũng mất đi một lượng lớn người ủng hộ, liệu giám đốc nghệ thuật nổi tiếng một thời có còn giữ vững vị trí điều hành DMD không? Giám đốc nghệ thuật hiện tại Camille từng đăng trên mạng rằng viên ngọc sáng nhất đã phủ đầy bụi...]

Lục Kiều Vi cắn chặt răng.

Chẳng trách Camille cứng đầu kia lại muốn live, bởi vì nàng ta muốn đánh thẳng mặt Văn Cẩn Ngôn trước toàn thế giới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play