Thích Nhất Hoan lại ngẩng đầu nhìn Khúc Thanh Trúc

Hiển nhiên Khúc Thanh Trúc không ngờ tới tình huống này sẽ xảy ra, hô hấp và nhịp tim đều rung lên, trứng lên xuống kịch liệt.

Cô bình tĩnh nói: “Tiếp tục đi.”

Thích Nhất Hoan kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó dùng ngón tay đẩy quả trứng, cố gắng nâng lòng bàn tay lên, nếu không sẽ chạm vào núi.

Chỉ là trong lúc vô tình vẫn có thể chạm vào, ai có thể nghĩ đến mặc dù bề ngoài Khúc Thanh Trúc bình thản lại đầy đặn như vậy. Vốn dĩ cho rằng cô là một loại kẹo sữa đơn thuần, nhưng khi nhai lại phát hiện chứa đầy hương dâu tây.

Không đúng, cô là sô cô la.

Thích Nhất Hoan ngày càng hứng thú với cô.

Quả trứng bị đẩy ra khỏi rãnh, xuống tận thắt lưng, sau đó thành công rơi ra khỏi quần, rơi vào tay Thích Nhất Hoan.

Nàng bắt chước động tác trước đó của Khúc Thanh Trúc, bắt tay cô, nói: "Quá nóng."

Khúc Thanh Trúc chỉnh lại quần áo, cổ áo đã bị Thích Nhất Hoan làm rối loạn, cô ngồi thẳng dậy, đối diện đều là đôi mắt.

Hai mắt Trang Như Nhuế và Thẩm Như Ý gần như muốn rớt ra khỏi tròng, bọn họ có thể thấy rõ ràng, còn không thể tin được đây chính là lãnh đạo nhà mình.

Khúc Thanh Trúc giống như một người khác, hai má đỏ bừng, từ xa vẫn có thể cảm nhận được, rất đáng yêu.

Hôm nay đến đây thật xứng đáng!

Bầu không khí có chút ngượng ngùng, mọi người vỗ tay, cười nói: "Lăn rất tốt!"

Khúc Thanh Trúc sắc bén quét qua mọi người.

Sau đó, cái chai được xoay thêm mấy vòng.

Thẩm Như Ý chuyển tới Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn chọn lời nói thật, Thẩm Như Ý hỏi: “Tại sao Văn tổng lại thích Vi Vi?”

Câu hỏi này tuy không có tính bùng nổ nhưng lại khơi dậy sự tò mò, Thích Nhất Hoan cũng thò tới, nàng và Văn Cẩn Ngôn làm bạn nhiều năm, chưa từng thấy cô có hứng thú với ai, đây là lần đầu tiên nàng thấy cô yêu đương.

Người khác không nhìn ra, nhưng nàng biết rất rõ Văn Cẩn Ngôn là một người rất lạnh nhạt, vô cảm, cô chưa bao giờ ôn nhu với ai như vậy, lại rất giỏi giả vờ trước mặt Lục Kiều Vi.

Văn Cẩn Ngôn nói: “…Ừm, tại sao lại thích em ấy.”

Cô nhìn Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi vểnh tai lên, vẻ mặt bắt đầu đắc ý, tại sao lại thích nàng, còn không phải vì nàng tài năng, xinh đẹp, dáng người chuẩn... còn sống tốt sao.

Nói cái này liền có chút ngượng ngùng.

Sau đó, nàng nghe thấy Văn Cẩn Ngôn chậm rãi nói: “Có lẽ, khoảnh khắc em ấy tỏa sáng làm tôi muốn vì em ấy mà choáng váng cả đời.”

Nhìn sẽ cảm thấy choáng váng, nếu không nhìn thấy sẽ cảm thấy khó chịu.

Nhịn không được muốn đến gần hơn, muốn có được nàng.

Ban đầu Lục Kiều Vi không hiểu, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, nàng mới nhận ra cô đang nói đến tình yêu, liền siết chặt tay cô dưới gầm bàn.

Sau đó, hầu hết mọi người đều chơi một vòng nói thật, khi tới thư ký và pháp vụ, hỏi họ có đang yêu đương không, cả hai đều lắc đầu.

Hỏi đến Thẩm Như Ý còn có chút thú vị, đại khái chính là đang yêu thầm một người, vì lý do nào đó đã vô tật mà chết.

Mọi người sôi nổi an ủi cô.

Chơi đến khoảng mười một giờ, mọi người vẫn chưa thấy buồn ngủ nên chuyển sang bếp nướng bên cạnh ăn, Lục Kiều Vi làm món mực nướng.

Khúc Thanh Trúc giúp nàng nướng và rưới nước sốt nàng yêu thích, làm Lục Kiều Vi thèm ch ảy nước miếng.

Thích Nhất Hoan ở bên cạnh hỗ trợ, nàng giỏi chơi giỏi ăn, cũng giỏi làm việc lặt vặt. Khi nàng đang bày hải sản lên đ ĩa, nàng nói vào tai Khúc Thanh Trúc: “Em nói thật hay nói dối.”

“Sao?” Khúc Thanh Trúc nhướng mày nhìn nàng.

Thích Nhất Hoan nói: “Hẳn là em muốn trốn khỏi mẹ của em nhất.”

Trước đó chơi trò nói thật, pháp vụ xoay chai trước mặt Khúc Thanh Trúc, hai người không quen thuộc nên pháp vụ hỏi: "Hiện tại cô muốn làm gì nhất."

Khúc Thanh Trúc nói: “Sớm rời khỏi công ty giống như Vi Vi.”

Cô cong môi, nhận lấy chiếc đ ĩa từ tay Thích Nhất Hoan rồi nói: "Cô thật biết rõ tôi, hẳn là học rất nhiều đi?"

Thích Nhất Hoan nhún vai.

Sau đó lại mở thêm mấy chai rượu, mọi người đều say khướt, Lục Kiều Vi kéo tay áo Văn Cẩn Ngôn, áp trán vào vai cô, đi theo cô về phòng trước.

Hôm nay Văn Cẩn Ngôn cũng uống nhiều, say mà vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, còn ít nói.

Lục Kiều Vi ợ rượu, từng bước đi lên cầu thang, luôn cảm thấy mình đạp chân không, hoảng sợ mà kêu: “Ai nha ai nha, em sắp bị yêu quái bắt đi rồi, Cẩn Ngôn, chị mau tới cứu em đi.”

Khúc Thanh Trúc đi lên lầu trả lời: "Nhị sư huynh, sư phụ lại bị bắt đi rồi."

"Nhị sư huynh?" Lục Kiều Vi sờ bụng nàng, nhéo tai nàng, lớn tiếng kêu lên: "Xong rồi xong rồi, Cẩn Ngôn, bụng em thật lớn, tai cũng thật to, em đã thành nhị sư huynh rồi sao?"

Văn Cẩn Ngôn sợ nàng ngã nên nắm chặt tay nàng, Lục Kiều Vi lại sờ ở trên người cô, sờ đến cái gì liền nhéo: “Cẩn Ngôn cũng thật to.”

Tay bị nắm đi, Lục Kiều Vi câu cổ Văn Cẩn Ngôn, lăn lộn ở trên người cô hồi lâu, Văn Cẩn Ngôn sủng nịch nàng cũng đều im lặng, để nàng lăn lộn khắp nơi.

Trở về phòng, Lục Kiều Vi muốn ngủ, trên giường có một đống thú nhồi bông, nàng ném thú nhồi bông xuống đất.

Văn Cẩn Ngôn nắm tay nàng, không để nàng ném đi.

"Em buồn ngủ." Lục Kiều Vi say khướt leo lên giường, không vui hừ một tiếng, "Không ném đi thì buổi tối em ngủ ở đâu? Em muốn đi ngủ."

Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng nói: “Chị đều thích chúng, sắp xếp gọn gàng lại là được rồi.”

"A?" Lục Kiều Vi không quá hiểu, nàng xoay người lại ôm mặt cô nói: "Chị có thể nói ư? Em còn tưởng chị không thể nói."

Văn Cẩn Ngôn cúi người, nhặt con heo đất trên mặt đất lên, nói: "Vi Vi tặng cho chị, chị rất thích, muốn cất đi."

Cách đây một thời gian, hai người đến trung tâm thương mại mua đồ, đi ngang qua một chiếc máy gắp thú, đổi xu để gắp, nhưng tay Văn Cẩn Ngôn phế, rất lâu không gắp được cái gì.

Đồng xu cuối cùng giao cho Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi hít một hơi thật sâu, cầm đồng xu, thành tâm cầu nguyện, có lẽ Thượng đế đã nghe thấy lời cầu nguyện của nàng, bảo nàng chọn gắp một con lợn màu hồng.

Lúc đó hai người vui vẻ đến phát điên, Lục Kiều Vi thấy Văn Cẩn Ngôn vui vẻ như vậy liền hào phóng đưa con lợn cho cô, Văn Cẩn Ngôn nói rất nhiều câu thích nó.

Lục Kiều Vi không nghĩ tới bây giờ cô vẫn thích như vậy.

Nàng cầm con lợn lên, nhìn xung quanh, mở tủ bên cạnh, bỏ vào rồi nói: “Được rồi, em cất cho chị rồi.”

Xoay người, Văn Cẩn Ngôn lại xách một chiếc gối khác, đây là Mẹ Lục gửi tới, thêu hình uyên ương, là một chiếc gối màu đỏ tươi, kỳ thực Lục Kiều Vi rất ghét bỏ, thế mà Văn Cẩn Ngôn cũng muốn cất thứ này đi.

Lục Kiều Vi lắc đầu, “Đừng cất cái này đi.”

Văn Cẩn Ngôn ò một tiếng, thần sắc ảm đạm, Lục Kiều Vi lập tức mềm lòng nói: "Được rồi được rồi, vậy chị nhìn xem còn có cái gì muốn cất nữa hay không."

Văn Cẩn Ngôn cầm lên hai con thú nhồi bông đưa cho nàng, rất im lặng, lúc Lục Kiều Vi xoay người đã bị cô áp vào tường: "Sao vậy?"

Người kia không nói gì, Lục Kiều Vi cảm thấy có chút không đúng, Văn Cẩn Ngôn lại tiến về phía trước một bước, Lục Kiều Vi bị dán vào cửa.

Hai người rất gần nhau, có lẽ bởi vì không gian quá nhỏ, Lục Kiều Vi cảm giác được tình yêu vô cùng mãnh liệt, mùi rượu trên người càng ngày càng nóng lên.

Sau đó, Văn Cẩn Ngôn dán môi lên tai nàng, thì thầm: “Thích em nhất.”

"Cũng muốn cất em đi, nhốt lại."



Khi tỉnh lại lần nữa, Lục Kiều Vi cảm thấy toàn thân đau nhức, nàng đưa tay sờ sờ nhưng chỉ sờ đến tường, khi mở mắt ra, nàng phát hiện mình đang ở trong một không gian rất chật hẹp, xung quanh không có ánh đèn, đen như mực.

Áp lực có chút sợ hãi

Trong lúc nhất thời, Lục Kiều Vi cảm giác như mình đang chơi một trò chơi kinh dị.

Phải mất một lúc nàng mới nhận ra mình đang ở trong tủ quần áo, nàng hít một hơi thật sâu.

Cũng đừng nhắc đến, thực sự rất đáng sợ.

Chất lượng tủ quần áo khá tốt, người trưởng thành như nàng nằm trong đó cũng không gặp vấn đề gì.

Lục Kiều Vi vừa định đẩy tủ đi ra, tưởng Văn Cẩn Ngôn chưa dậy, muốn hù dọa cô một chút nên cố ý giơ tay gõ cửa tủ.

Quả nhiên ở bên ngoài có tiếng động.

Nàng giơ tay gõ thêm hai lần nữa, người bên ngoài tựa hồ đã dậy, đứng dậy, đợi mấy giây, cô nhanh chóng mở cửa tủ, lúc này Lục Kiều Vi vén tóc lên, học Sadako bò ra ngoài.

Nàng bò ra ngoài, nhưng không nghe thấy Văn Cẩn Ngôn nói gì, nàng vén tóc ra sau tai, quay đầu lại nhìn thì thấy Văn Cẩn Ngôn một tay giữ cửa tủ, sắc mặt tái nhợt, trông có vẻ sợ hãi.

Lục Kiều Vi dùng cả hai tay bò thật nhanh, khi bò ra, hai chân yếu ớt không đứng vững được, dứt khoát nằm dưới đất, vội vàng nói: “Là em, em uống rượu bò vào trong tủ. "

Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng.

Lục Kiều Vi chống tay ngồi dậy: "Làm chị sợ sao?"

“Một chút.” Văn Cẩn Ngôn dần dần lấy lại tinh thần, nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm, cô ngồi xổm xuống đỡ Lục Kiều Vi đứng dậy, hỏi: “Em ở trong đó cả đêm sao?”

Lục Kiều Vi chỉ nhớ đến cảnh mình ôm chân Văn Cẩn Ngôn lăn lộn trên mặt đất, không nhớ chuyện gì xảy ra sau đó, nàng ấn vào thái dương nói: “Hỏng rồi, hẳn là như vậy, ngăn tủ cứng quá, lưng đều đau, còn chị thì sao, chị ngủ ở đâu?”

Văn Cẩn Ngôn chỉ vào nơi nàng vừa nằm.

Tất cả thú nhồi bông đều bị ném xuống đất một cách hỗn loạn, chỉ còn lại chiếc gối uyên ương màu đỏ may mắn thoát nạn, bị đặt ở trong tủ, hẳn là lúc ngủ trong tủ Lục Kiều Vi cảm thấy không thoải mái nên tìm cho mình một chiếc gối.

Bội phục bội phục.

Nàng nhặt mấy con thú nhồi bông ném lên giường, thấy sắc mặt Văn Cẩn Ngôn không tốt lắm, quan tâm hỏi: "Sao vậy? Sao chị không nói gì."

Văn Cẩn Ngôn quỳ xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, khi cô mở miệng, thanh âm vẫn có chút khàn khàn: “Hình như là chị đã nhốt em vào trong.”

"Sao chị lại nhốt em?" Lục Kiều Vi không nhớ chuyện này, cẩn thận nhớ lại: "Chị có nhớ chuyện hôm qua không?"

Văn Cẩn Ngôn lắc đầu, hiển nhiên cũng không nhớ rõ.

Lục Kiều Vi ngửa người ra sau thở dài: “Cảm giác như vai bị gãy vậy, lưng đau quá.”

Văn Cẩn Ngôn lại im lặng, Lục Kiều Vi lùi lại, quơ quơ trước mắt cô: “Không nhớ thì đừng nghĩ tới, có chuyện gì lớn đâu, chị có đi tắm không?”

"Em đi trước đi."

Văn Cẩn Ngôn đứng dậy, đang định mở tủ ra, sau đó lại xoay, phía sau có phòng thay đồ, trực tiếp đi qua là được.

Khi quay lại, cô giúp Lục Kiều Vi chọn quần áo mặc ở nhà để nàng mặc thoải mái hơn, Lục Kiều Vi ngửi thấy mùi trên người mình, chua lại nồng nặc mùi rượu.

Nàng vội vàng đi vào phòng tắm, dòng nước ấm xối xuống người, cảm giác như mọi tế bào đều được rột rửa, rất sảng khoái.

Văn Cẩn Ngôn đang tắm ở một phòng tắm khác.

Hai người sạch sẽ đi ra, xịt chút nước hoa rồi đi xuống lầu, đi qua phòng cho khách, vừa đi qua cửa, bước chân của Lục Kiều Vi đột nhiên dừng lại.

Văn Cẩn Ngôn đi theo phía sau nàng, không biết chuyện gì đang xảy ra, Lục Kiều Vi chậm rãi dời đi, kêu cô nhìn cảnh tượng trước mắt.

Lúc này trước cửa phòng có hai chiếc áo lót nằm rải rác.

Có chút hoang dã, tùy tiện chặn đường hai người.

Văn Cẩn Ngôn híp mắt nhìn ở cửa nói: “Nếu chị nhớ không lầm, Nhất Hoan ngủ ở đây.”

Lục Kiều Vi ừ một tiếng.

Nếu nàng nhớ không lầm thì một trong những chiếc áo lót đó là của Khúc Thanh Trúc, trước kia nàng từng chơi rất thân với Khúc Thanh Trúc, mua áo ngực đều giống nhau.

Thương hiệu cùng màu sắc đó không thể nhầm lẫn được.

Lục Kiều Vi thoạt đầu rất lo lắng, sợ đêm qua Khúc Thanh Trúc ngủ không ngon, chuyện này... hiện tại nàng cảm thấy nỗi lo lắng của mình có chút dư thừa, hơn nữa còn rất khiếp sợ.

Sao lại c ởi quần áo như vậy, chẳng lẽ là bị ép buộc? Từ trước tới nay Khúc Thanh Trúc đều lãnh đạm đối với tình cảm cùng loại chuyện kia.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ lung tung, đôi mắt của nàng đã bị Văn Cẩn Ngôn che lại, nói: "Nhất Hoan không phải loại người như vậy, em yên tâm."

Chính là như vậy mới lo lắng, Lục Kiều Vi ngơ ngác nói: "Vậy, vậy có cần đưa quần áo vào không..."

"Không cảm thấy xấu hổ sao?" Văn Cẩn Ngôn hỏi.

Xấu hổ, xấu hổ muốn chết!

Nếu đưa cái này vào, phỏng chừng Khúc Thanh Trúc cũng sẽ xấu hổ, Lục Kiều Vi nói: "Quên đi, chúng ta mau đi thôi, kẻo lát nữa bọn họ dậy."

Mỗi bước đi đều cảm thấy không chân thực.

Sao lại biến thành như thế này!



Lục Kiều Vi uống một chén ngũ cốc nhưng đầu vẫn đau, không ăn được gì, Văn Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh, không biết nàng đang nghĩ gì.

Đã gần mười một giờ, mọi người mới từ từ đi xuống, thư ký và pháp vụ xuống trước, sắc mặt của hai người này không được tốt lắm, đặc biệt là thư ký.

Nàng ấy thường là một tiểu tỷ tỷ tinh xảo, dẫm lên giày cao gót, đi giống như bước trên sàn catwalk, nàng ấy tự tin ưu nhã, nhưng bây giờ lại có chút không đúng, tâm trạng rất chán nản.

Người giúp việc người Philippines mang sữa tới, thư ký đẩy sữa ra, dùng tay chóng trán, nhìn rất suy sụp.

“Đừng nghĩ nhiều.” Tiểu tỷ tỷ pháp vụ ân cần đẩy ly lại cho nàng: “Này cũng không có gì, tôi lại không phải người ngoài, đừng suy nghĩ lung tung.”

"Nhưng, nhưng... đây là lần đầu tiên của tôi, trước kia chưa từng làm như vậy." Giọng tiểu tỷ tỷ thư ký rất nhỏ, còn mang theo chút ủy khuất, hai mắt đỏ bừng.

Đôi mắt của Lục Kiều Vi mở to như chuông đồng, nàng nghĩ thầm: "Không thể nào, một lần tụ hội, nhiều người say rượu loạn tính như vậy sao?"

Con có tội, xin ông trời tha thứ cho con.

"Thư ký tỷ tỷ sao vậy?"

Lục Kiều Vi nghi hoặc nhìn nàng ấy, quan tâm hỏi: "Cô thấy khó chịu ở đâu sao? Sữa giải rượu, chậm rãi uống đi."

Thư ký nghiêng đầu nói không cần.

Nội tâm Lục Kiều Vi càng cảm thấy áy náy, lại nhìn pháp vụ.

Pháp vụ cũng không tuyệt vọng như nàng ấy, cô uống sữa, chậm rãi nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn.”

"Thật sao... vậy là tốt rồi." Lục Kiều Vi ấn thái dương, nhấp một ngụm sữa để bình tĩnh lại.

Sau đó, pháp vụ nói thêm: "Chính là vừa tỉnh dậy nhìn thấy vài vết son môi trong bồn cầu, cô ấy nhất thời không chấp nhận được".

"..."

Lục Kiều Vi suýt chút nữa phun sữa ra ngoài, nàng dùng khăn giấy lau miệng, nhìn bộ dạng tuyệt vọng của thư ký, không thể nào, thư ký say rượu lại cuồng nhiệt như vậy sao?

Này còn đáng sợ hơn cả việc vừa dậy liền phát hiện chính mình ngủ trong tủ quần áo.

Tiểu tỷ tỷ thư ký nghe xong càng xấu hổ hơn, cúi đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn pháp vụ, nói: “Tôi cảm thấy không chỉ là tôi, cả hai chúng tôi đều ở cửa phòng tắm, màu son cũng khá giống nhau."

"Sao có thể là tôi?" Pháp vụ chỉ vào mắt mình nói: "Tôi nhìn thấy rõ ràng, cô vẫn luôn lao vào toilet, tôi không giữ cô lại được. Hơn nữa, son của chúng ta cùng màu!"

Chút hy vọng cuối cùng hóa thành bong bóng, thư ký tuyệt vọng, nàng không nhớ được gì, khi tỉnh dậy mới biết mình đã ngủ trước cửa toilet.

"Aiz---" Nàng thở dài.

Lục Kiều Vi an ủi nàng: “Đừng tự ti, tôi cũng gần giống vậy.”

“Cô làm chuyện gì sao?”

Lục Kiều Vi kể cho nàng nghe chuyện mình ngủ trong tủ quần áo.

Thư ký hỏi nàng có sợ không, Lục Kiều Vi gật đầu nói: “Lúc đầu có chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên tôi ngủ trong đó, còn thiếu kinh nghiệm, khi tỉnh dậy phát hiện không có Cẩn Ngôn ở bên cạnh, còn có chút hoảng hốt."

Nàng lại an ủi nói: “Các phòng đều mới được tân trang, chưa có người ở, cô không cần quá để ý, thực sự không có gì.”

Thư ký lắc đầu chờ đám người Trang Như Nhuế xuống, tìm kiếm chút an ủi mới hỏi: "Sao vậy? Mặt giống như bị người giẫm lên vậy?"

"Aiz, tôi đang ngủ ở hành lang, còn đắp thảm lên người, sau đó Như Ý đi ra không thấy được liền giẫm lên mặt tôi."

Mấy người đều bị chọc cười, Trang Như Nhuế cũng cười chính mình, nhìn mặt mình trong gương: “Rượu chính là như vậy, hoặc đánh mất bản thân, hoặc bộc lộ bản chất thật của mình.”

Thẩm Như Ý cảm thấy áy náy, nói đi mua thuốc cho cô, sợ chính mình giẫm phải làm mặt cô biến dạng.

Trò chuyện một lúc, Khúc Thanh Trúc và Thích Nhất Hoan từ trên lầu đi xuống, mọi người lại tập trung vào hai người họ, mong chờ bọn họ sẽ nói gì đó.

Đặc biệt là Lục Kiều Vi, đôi mắt trừng như mù, hoảng sợ tột độ, tất cả những gì nàng có thể nghĩ đến là chiếc áo lót bị ném xuống đất.

Khúc Thanh Trúc ngồi ghế bên cạnh nói: "Tôi uống rượu rất tỉnh táo, bình thường cũng không quá say, hôm qua trở về phòng liền đi ngủ."

Sự chú ý của mọi người đều chuyển sang Thích Nhất Hoan, Thích Nhất Hoan nói: “Tôi là lão bản của quán bar, tửu lượng của tôi rất tốt.”

Mọi người mất hứng thở dài, còn tưởng có thể nghe được câu chuyện say xỉn thú vị từ họ.

Nhưng vẻ mặt của Lục Kiều Vi chính là không tin!

Nàng tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ nàng bị ảo giác sao? Không đến mức ảo giác, ảo giác đến Văn Cẩn Ngôn ư?

Khúc Thanh Trúc trấn định dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn lại, như đang hỏi nàng làm sao vậy.

Nhìn xem, còn giả vờ.

Lục Kiều Vi càng hoài nghi, lại nhìn Khúc Thanh Trúc.

Thích Nhất Hoan nhẹ nhàng lắc ly sữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, khi mọi người say rượu đau đầu, chỉ có nàng là nhàn nhã nhất.

Hôm qua quả thật bọn họ đã uống say.

Hai phòng ở cạnh nhau, Thích Nhất Hoàn đang định mở cửa thì quay đầu liếc nhìn Khúc Thanh Trúc, ánh mắt chạm nhau, đôi khi d ục vọng chỉ là trong nháy mắt.

Một người tới hôn, một người tới ôm, hai người giao triền ở cửa, sau đó cùng nhau ôm hôn, ngón tay theo bản năng mở nút áo.

Nàng không biết là ai chủ động, hôn xong, nàng cởi áo khoác ra, Thích Nhất Hoan dán vào vàng tai cô, nhẹ nhàng thở ra.

Đây là nụ hôn thứ hai của hai người, Thích Nhất Hoan vẫn đang suy nghĩ về tình huống xấu hổ trên xe, nàng bị nụ hôn của Khúc Thanh Trúc làm cho không có lực chống đỡ, rốt cuộc tìm được sân nhà, nàng nhẹ nhàng xoa xoa tai cô, đưa vào miệng cắn một cái.

Khúc Thanh Trúc nhẹ thở ra, đôi mắt mơ màng hỏi nàng: “Còn muốn xoa bóp không, giống như chị niết quả trứng kia vậy?”

Thích Nhất Hoan thất thần.

Khi nàng lấy lại tinh thần, Khúc Thanh Trúc đã ưỡn ngực thẳng lưng, đưa đến trên tay nàng, tỉnh táo trở lại, cái này mà còn không ăn thì thật vô dụng.

Thích Nhất Hoan nói: “Tây trang vừa rồi còn hạn chế em, hiện tại nhìn càng đầy đặn hơn.”

Khúc Thanh Trúc dựa lưng vào cửa, câu môi dưới.

Ngón tay cô đặt trên eo thon của nàng, c ởi quần áo màu đỏ của yêu tinh ra, nói: “Tôi không có hứng thú với nữ nhân lắm, còn phải xem bản lĩnh của chị.”

Trong lúc đang xoa bóp, Thích Nhất Hoan đột nhiên nghĩ ra một cách nói, đây không phải là đậu hũ... trong truyền thuyết sao?

Sau đó, có tiếng động từ hành lang vang lên, hai người trở về phòng, dựa lưng vào cửa, mỗi người đều cố gắng trấn áp đối phương, lặp đi lặp lại nhiều lần.

"Này này này!" Lục Kiều Vi xua tay mấy cái, nói: "Thích Nhất Hoan, chị đang nghĩ cái gì vậy? Không muốn ăn sao?"

"Thật ngon." Thích Nhất Hoan nghĩ, nàng còn nếm qua hương vị.

Mãi đến khi bắp chân bị đá, Thích Nhất Hoan mới cảm thấy đau đớn, chậm rãi tỉnh táo lại: "Sao vậy? Ai đá... a, ăn cơm."

“Chị đang nghĩ gì vậy?” Lục Kiều Vi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, đặc biệt là mối quan hệ thần bí giữa nàng ấy và Khúc Thanh Trúc.

Thích Nhất Hoan lẩm bẩm mấy câu, cúi đầu ăn cơm, nhìn dưới gầm bàn, đôi chân dài thẳng tắp kia được bọc trong quần tây.

Nàng nhấc chân lên lại cọ trở về.

Bữa ăn rất phong phú, có sủi cảo, thịt cừu hầm, rất thơm, mọi người ăn rất nhiều.

Ăn cơm xong, bọn họ tham quan toàn bộ biệt thự rồi lên phòng chiếu phim ở tầng trên xem phim.

Hưởng thụ của kẻ có tiền có khác, màn hình lớn hơn rạp chiếu phim nhiều, hiệu ứng 3D sống động.

Lục Kiều Vi ngồi bên cạnh Khúc Thanh Trúc, rất rối rắm, nàng không biết có nên hỏi Khúc Thanh Trúc hay không.

Trong lúc này, điện thoại của Khúc Thanh Trúc vang lên, nàng vô tình nhìn thấy, trên đó có viết: [Trên giường nước chảy, xuống giường đá đi, đây là lãnh cảm trong truyền thuyết sao?]

Lục Kiều Vi sợ đến mức chỉ biết niệm Phật.

Sau khi xem xong, mọi người đều cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, quyết định trở về. Lục Kiều Vi tiễn bọn họ ra ngoài, nhiệt tình mời bọn họ lần sau lại tới.

Một biệt thự lớn chỉ vui khi có nhiều người.

Lục Kiều Vi quay vào, liền nghe Văn Cẩn Ngôn dặn dò quản gia thay tủ trong phòng.

"Sao phải thay? Không tốt sao?"

"Đổi cái khác tiện hơn một chút." Văn Cẩn Ngôn nói.

Lục Kiều Vi ò một tiếng, nói: "Vậy chị xem có thể đổi loại mềm hơn không, lần sau vào trong, em có thể ngủ thoải mái hơn."

Văn Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt trong giây lát có chút giãy giụa, “Tốt nhất là đừng vào, chị không muốn em sợ.”

Gần vào đến nhà, nàng lại hỏi: "Nếu chị lại nhét em vào thì sao?"

Từ "nhét" nghe có vẻ quái dị, Lục Kiều Vi cau mày nói: "Em chính là Lục Đại Mãnh, nếu em không muốn, bất cứ ai cũng không thể nhét em vào."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play