Hắn cô đơn bước xuống sân khấu, dưới đài không có ôm, không có hoa tươi, không có Khuất Ngưỡng Sơn.
Nhân sinh đại sự, hôn lễ cùng ảnh cưới, đều không có.
Duy nhất chỉ có đêm tân hôn, Khuất Ngưỡng Sơn ở trên người hắn cắn dấu vết đỏ tươi.
Nguyễn Thu Dữ giống như một con thuyền nhỏ bị dục vọng như sóng biển nhấn chìm, biết rõ vùng biển này không có ngày mai, vẫn ngoan cố đi vào một cách đầy dũng cảm cùng điên cuồng.
Hôm sau tân hôn, Nguyễn Thu Dữ cố lấy dũng khí thông báo, trong một trường hợp không trang trọng, hắn tỏ ra vừa trang trọng vừa đem nhẫn cùng tâm hồn đầy ắp tình yêu cẩn thận dâng lên.
Khuất Ngưỡng Sơn cười khẽ, trong mắt lộ ra chút khinh thường, hết thảy đều quá buồn cười.
Y biết rõ ràng hai người đều bị lôi cuốn, nhưng lửa giận không chỗ phát tiết, càng muốn giận chó đánh mèo trước mắt người, thì càng làm lưng hắn đeo một cái "tội danh”.
Khuất Ngưỡng Sơn nói: “Nguyễn Thu Dữ, ta không thích ngươi.” Cự tuyệt đến kiên quyết.
Cùng Nguyễn Thu Dữ đối diện, đối phương trong mắt hình như có ngân hà lộng lẫy, tản ra tinh quang, Khuất Ngưỡng Sơn tùy ý ánh mắt ảm đạm.
“Quá khứ, hiện tại, tương lai.” Y từng câu từng chữ bổ sung nói.
Ta sẽ không thích ngươi, quá khứ, hiện tại, tương lai.
Quá nhiều người thích Khuất Ngưỡng Sơn, kẻ ái mộ từ sân bóng rổ đến cổng trường, nhiều thủ đoạn thổ lộ ùn ùn không dứt. Bọn họ là y từ bỏ ngày trước, gì nói tương lai còn dài, chỉ có cùng Hứa Địch là vĩnh hằng.
Hứa Địch cùng Khuất Ngưỡng Sơn y vô cùng xứng đôi.
Còn Nguyễn Thu Dữ hắn là loại nào? Chỉ là cùng với đám người theo đuổi Khuất Ngưỡng Sơn kia một loài. Đều bị chán ghét.
Y không thích hắn, liền ôn nhu cũng phủ đầy bụi.
Giọng nói rơi xuống, phòng bếp rơi vào yên tĩnh, trầm mặc.
Nguyễn Thu Dữ ngẩn người, chớp chớp mắt đầy hơi nước, mất mát mà cúi đầu, nghẹn ngào nhẹ giọng nói: “Ta sẽ làm ngươi thích ta...”
“Ngươi sẽ thích ta.”
“......”
Giọng nói nhỏ bé, một nửa là nói cho Khuất Ngưỡng Sơn, phần nhiều chính là an ủi chính mình.
Hắn đặt làm hai chiếc nhẫn cưới, một chiếc hắn chặt chẽ tròng lên ngón tay chính mình, chiếc còn lại thì bị Khuất Ngưỡng Sơn tùy ý bỏ vào ngăn kéo trong thư phòng không hề đoái hoài.
Nguyễn Thu Dữ bắt đầu tìm hiểu về bóng rổ, không phải vì hứng thú, chỉ vì mong muốn có chung đề tài nói chuyện với Khuất Ngưỡng Sơn; vì có thể đi cắm trai cùng Khuất Ngưỡng Sơn, hắn nỗ lực khắc phục bệnh sợ độ cao và tiêu phí mấy tháng học leo núi; hắn học tập kĩ năng nấu nướng, chỉ vì muốn Khuất Ngưỡng Sơn sau khi tan tầm có thể uống một chén canh ấm lòng.
Sự thật tàn khốc, Khuất Ngưỡng Sơn không thích Nguyễn Thu Dữ, nếu không sẽ không cùng hắn diễn "Chân nhân tú".
Giống như một người bỏ mạng cuối cùng hấp hối giãy giụa.
Nguyễn Thu Dữ không có vì Khuất Ngưỡng Sơn mà vui vẻ, trận bóng rổ y chưa bao giờ nói cho hắn; Khuất Ngưỡng Sơn không mang theo hắn đi cắm trại, các bằng hữu của y không thích hắn, càng không nói đến thân thủ nấu cơm của hắn.
Thống khổ rõ ràng lại chỉ có thể nuốt ngược lại vào bụng, trốn ở ổ chăn trùm đầu khóc lớn một hồi.
Sống trong gia đình thiếu hụt tình thương, Nguyễn Thu Dữ suốt cuộc đời đi tìm kiếm cho mình một cái nhà. Hắn khổ tâm hàn gắn hôn nhân, kiên trì đều là vì Khuất Ngưỡng Sơn.
Này chính là dù nhận lại sự lạnh nhạt, song Nguyễn Thu Dữ vẫn si tình níu kéo lấy tình cảm giữa hai bên. Cho dù không chiếm được tình cảm, hắn vẫn như cũ thực thích y. Quả thật, không thể không tiếp tục ở quãng đời còn lại, đem tình yêu cũng toàn bộ cấp cho Khuất Ngưỡng Sơn.
Khuất Ngưỡng Sơn đứng trong đám người đông đúc, Nguyễn Thu Dữ vẫn tìm thấy bóng dáng y. Nhưng hắn phải đợi, đợi Khuất Ngưỡng Sơn quay đầu lại nhìn hắn.