Từ khi nào hắn thích Khuất Ngưỡng Sơn?

Kết thúc huấn luyện ở sân bóng rổ, một đám nam hài trẻ tuổi tinh lực dư thừa vẫn ở lại đánh bóng rổ, một đám thân hình cao lớn đĩnh bạt, vai rộng chân dài, khi rót rổ lộ ra đường cong cơ bắp cẳng chân kiên cố.

Ngồi trên hàng ghế thứ năm, Nguyễn Thu Dữ liếc mắt một cái liền chú ý tới một nam sinh.

Đầu vai so ra rất ưu tú, đường cong cằm gợi cảm, mồ hôi theo bên gáy chảy xuống khi ngửa đầu uống nước, hầu kết theo động tác nuốt xuống linh động, nhấc lên góc áo lau mồ hôi lộ ra da thịt cùng cơ bụng rõ ràng.

Một tuần trước, một vị vận động viên bóng rổ Thẩm Hiện mời hắn đến sân vận động, xem bóng rổ, xem phương thức huấn luyện, Nguyễn Thu Dữ cảm thấy đần độn, không hứng thú.

Hắn đối với bóng rổ không hề hứng thú, không hiểu bóng rổ là gì, xem không hiểu trọng tài nói gì.

Duy nhất có thể xác định chính là, hắn thích nam sinh kia.

Trong tầm mắt hắn xuất hiện một thân ảnh thon gầy, Nguyễn Thu Dữ lại gần, nghe thấy người khác kêu nam sinh trước mắt “Khuất Ngưỡng Sơn.”

Nam hài với làn da trắng nõn dùng chiếc khăn lông màu trắng thay Khuất Ngưỡng Sơn lau mồ hôi trên mặt, cố ý hướng y xoa nắn tóc, đem tóc ướt xoa đến loạn.

Khuất Ngưỡng Sơn cũng không giận, khóe miệng gợi lên nụ cười sáng ngời, răng trắng sáng lóa mắt, trong mắt toàn là thần sắc dung túng mà sờ đầu nam hài, ngay sau đó chạy ra sân bóng.

Nguyễn Thu Dữ thu hồi tầm mắt, trên đường về nhà một đường chạy chậm, trong lòng vang lên từng âm thanh tan vỡ thanh thúy.

“Khuất Ngưỡng Sơn” ba chữ này cứ quanh quẩn ở trong trí óc, đáy lòng ướt đẫm, dường như hạ một hồi cơn mưa ôn nhu, nhẹ nhàng, yên lặng mà khép lại rách nát.

Không một tiếng động, chợt thấy thế gian vạn vật đều có thể yêu, ta vọng tưởng cùng ngươi bạc đầu không thay đổi.

Trong một cuộc thi diễn kịch bằng tiếng Anh, Nguyễn Thu Dữ lại lần nữa nhìn thấy Khuất Ngưỡng Sơn.

Là học viên ngành ngoại thương, hắn kỹ thuật diễn tự nhiên, khẩu ngữ cùng trình độ ngoại ngữ tuyệt vời.

Biểu diễn kết thúc, Khuất Ngưỡng Sơn bước nhanh đi vào hậu trường, bả vai hai người lơ đãng chạm vào nhau, điện thoại Nguyễn Thu Dữ rơi trên mặt đất.

Khuất Ngưỡng Sơn dừng lại bước chân, cúi người nhặt lên điện thoại, vẻ mặt xin lỗi mà đưa cho hắn: “Xin lỗi.”

Nguyễn Thu Dữ trấn định mà tiếp nhận điện thoại, thất thần nhỏ giọng đáp lại: “Không... Không có việc gì.”

Khuất Ngưỡng Sơn mỉm cười gật đầu, đi qua người Nguyễn Thu Dữ, hắn ngửi được mùi thuốc lá trộn lẫn hương nước hoa rượu Rum nhàn nhạt.

Lười biếng, gợi cảm, ái muội, tản ra hormone nam tính làm người khác mê mẩn.

“Hứa Địch.” Khuất Ngưỡng Sơn thở nhẹ, vì người xuất hiện trước mắt mà cảm thấy vui vẻ.

Nguyễn Thu Dữ hơi hơi nghiêng đầu, thì ra là một nam hài xinh đẹp.

Khuất Ngưỡng Sơn tiếp nhận bó hoa, ôm lấy bả vai Hứa Địch.

Thi đấu bóng rổ, Nguyễn Thu Dữ chỉ là ngồi ở trên ghế vì Khuất Ngưỡng Sơn cổ vũ như những người xem bình thường, Hứa Địch ngồi ở hàng ghế đầu vì Khuất Ngưỡng Sơn lau mồ hôi.

Khuất Ngưỡng Sơn có thể chạy hết toàn bộ thành thị chỉ để mua một phần bánh ngọt mà Hứa Địch thích.

Lễ Tình Nhân, Khuất Ngưỡng Sơn tặng cho Hứa Địch một xe hoa hồng đỏ cùng lễ vật quý giá.

Tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa Khuất Ngưỡng Sơn cùng Hứa Địch. Nếu không có hắn ”chen chân” vào, bọn họ sẽ vẫn luôn hạnh phúc đi.

Tập đoàn thương nghiệp Khuất thị gặp tranh cãi trong việc trao đổi hàng hóa nên mời luật sư có tiếng trong nghề Nguyễn Tôn thưa kiện, ích lợi cùng nguy hiểm đều tồn tại trong tình huống này, hôn nhân trở thành một phần nhỏ bé không đáng để hy sinh.

Khuất Ngưỡng Sơn cùng Hứa Địch chia tay, y đối với Nguyễn Thu Dữ chỉ có ánh mắt lạnh lùng.

Mọi người đều chửi bới Nguyễn Thu Dữ, không có ai quan tâm đến ý nghĩ của hắn.

Một người bình thường cùng tranh với một sinh viên ưu tú từ đại học múa ba lê nổi tiếng, Nguyễn Thu Dữ thắng đối thủ Hứa Địch.

Thắng thứ tự, thua nhân tâm.

Đối mặt thính phòng đầy người xem, Nguyễn Thu Dữ cái mũi chua xót, hốc mắt chứa đầy nước mắt, nước mắt như pha lê trong suốt mơ hồ che đi tầm mắt.

Ánh đèn tụ lại chiếu lên trên người, không phải vinh dự, mà là làm cho người xa lạ giương nanh múa vuốt thấy rõ hắn chật vật.

Hắn nghĩ muốn xé rách ngụy trang bình tĩnh, gào rống ra chân tướng, khóc lóc kể lể ủy khuất.

Cha hắn Nguyễn Tôn lần đầu tiên hướng hắn than khổ: “Bảo bảo, ba ba thực xin lỗi ngươi, chính là ba ba không có cách nào. Nếu không đồng ý điều kiện này, ta không có khả năng mỗi ngày bình an, không có việc gì ngầm mang về nhà......”

Mất đi bạn lữ lại yêu thương phụ thân hắn lần đầu tiên cầu xin, này một câu “thực xin lỗi” bất đắc dĩ vùi lấp cùng khuyết điểm.

Vận mệnh đến tận đây, thân bất do kỷ.

Nguyễn Thu Dữ cùng Khuất Ngưỡng Sơn vốn không nên có giao thoa nhân sinh, tuổi già như len sợi cùng nhau đan chéo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play