Lăng Tiêu nghe vậy liền ngượng ngùng cúi đầu, âm thanh lí nhí phát ra từ bên trong miệng hắn: “phải, khi ấy tìm thấy túi mầm đậu, anh sợ rằng bên trong có vật lạ nên đã dùng tinh thần lực kiểm tra, ai ngờ tinh thần lực vừa mới đưa vào thì hạt mầm đã nổ hết, Băng Nhi sẽ không giận anh mà đúng không?”

“Anh, anh..” Hàn Thiên Băng không thể tin nổi mà chỉ tay vào mặt Lăng Tiêu, cả nửa ngày vẫn không nói được câu nào.

Lăng Tiêu nhìn biểu cảm đang chuyển biến trên gương mặt cô, như sợ cô hiểu lầm, hắn vội vàng giải thích: “Băng Nhi, anh làm tất cả đều là vì em, anh sợ rằng khi em cầm nó lên sẽ gặp chuyện không may..”

“Thứ đồ vật không rõ nguồn gốc này ở mạt thế không chừng lại là một thứ nguy hiểm, anh chỉ là sợ em bị thương, thấy em đau đớn anh rất đau lòng..Băng Nhi, em không giận anh đúng không?”

“Anh..” Vẻ mặt Hàn Thiên Băng tức giận tới vặn vẹo, bực bội trong lòng lại không thể nào phát tiết, nhìn tên đầu sỏ đang dùng vẻ mặt vô tội, lo lắng nhìn cô, Hàn Thiên Băng thật sự muốn dùng một tay tát chết hắn.

“Chỉ vì anh quá yêu em mà thôi, anh biết Băng Nhi lương thiện, Băng Nhi sẽ không giận đâu đúng không?”

Lăng Tiêu đáng thương hề hề mà lên tiếng, vẻ mặt giống như gấp tới phát khóc, hắn luống cuống nói thêm: “Băng Nhi, em không giận anh đâu đúng không? Anh là thật lòng yêu em, anh cũng chỉ vì lo lắng cho em nên mới làm như vậy, Băng Nhi, em không tức giận đúng không? Tin anh, anh thật lòng yêu em”

“Mọi việc anh làm đều vì em, Băng Nhi”

Nói rồi hắn còn muốn giơ tay nắm lấy bả vai của Hàn Thiên Băng, Hàn Thiên Băng chán ghét tránh ra, lại thấy người kia muốn nói thêm gì nữa cô ta liền quát lớn: “đủ rồi!”

“Anh thật lòng yêu em, Băng Nhi, em phải tin anh, anh làm hỏng mầm đậu cũng là vì em, Băng Nhi..”

Gân xanh trên trán nhảy nhảy, Hàn Thiên Băng tức giận hét lên một lần nữa: “anh câm miệng lại!”

Bây giờ mầm đậu đã bị tên ngu xuẩn này làm hỏng hết, vậy mà hắn cứ cố tình nhắc tới nó, khiến Hàn Thiên Băng càng tức giận, mà hắn ta vừa mở miệng ra đã nói là vì cô, thật sự khiến cô bực bội không có chỗ nào mà phát tiết.

Tại sao cô ta lại mang theo tên ăn hại như thế này theo!

Lăng Tiêu lại một lần nữa ấp úng mở miệng, như sợ chọc giận Hàn Thiên Băng, Lăng Tiêu nói cực kỳ nhỏ nhẹ, giống như đứa trẻ phạm lỗi đang luống cuống giải thích trước mặt người lớn, tay hắn xua loạng xoạng hết cả lên, cùng với gương mặt răng trắng môi hồng của Lăng Tiêu lúc này, muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu.

Chỉ có hệ thống ngồi trong không gian ăn bánh uống trà biết, ký chủ nhà nó, lại giở kỹ thuật nam trà xanh ra rồi.

Chậc chậc, nó thật muốn cho Lăng Thiếu nhìn xem bộ dạng của hắn lúc này.

“Nhưng mầm đậu..”

“Câm miệng!”

Lăng Tiêu lập tức ngừng lại, vẻ mặt có chút uỷ khuất mà nhìn cô ta.

Mà Hàn Thiên Băng bị hắn ghê tởm tới nơi rồi, cô chán ghét mà nhìn hắn, trong lòng lại càng tỏ ra khinh thường, không hiểu sao cô ta lại mang theo một tên ngu đần tới đây.

Đường đường là một thằng đàn ông, mà lại dùng vẻ mặt sắp khóc quay sang nhìn cô, không những vậy còn đần độn phá hỏng hết chuyện tốt của cô.

Từ lúc Hàn Thiên Băng xuyên tới đây, mọi chuyện vẫn luôn tiến hành thuận lợi, đây là lần đầu tiên cô ta không hoàn thành được nhiệm vụ, cũng là bởi vì tên ăn hại này.

Đáng lẽ ra cô ta nên mang theo Hàn Mạc Thần theo mới đúng..cũng tại nữ nhân tên Lam Tuyết Y kia, càng nghĩ, trong lòng Hàn Thiên Băng lại hận Lăng Tiêu hơn vài phần, nếu không phải là hắn từ nhà kho thoát ra thì mọi chuyện sẽ không xảy ra như vậy.

Lam Tuyết Y sẽ không gặp được Hàn Mạc Thần, cô ta và hắn cũng không cãi nhau.

Lúc này, âm thanh lạnh băng từ hệ thống trong đầu Hàn Thiên Băng lại vang lên: [còn mười giây nữa để hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ không hoàn thành, chuẩn bị nhận trừng phạt]

[bắt đầu đếm ngược]

[mười, chín, tám…]

Lăng Tiêu nhìn vẻ mặt giống như gặp táo bón của Hàn Thiên Băng thì liền tỏ ra lo lắng, im lặng một lúc hắn mới lên tiếng: “nếu Băng Nhi đã thích mấy hạt mầm màu đỏ như vậy thì ngày mai anh tìm lại hạt khác cho em được không? Băng Nhi đừng giận mà, anh lo lắng..”

“Cút!” Hàn Thiên Băng đưa tay lên hất cánh tay Lăng Tiêu ra, ánh mắt chứa đầy uất hận mà nhìn hắn.

Mầm đậu đỏ này vốn không phải mầm đậu bình thường, nó là mã gen dùng gốc để nghiên cứu thuốc gây ra hạn chế sinh trưởng của thực vật biến dị, vậy nên hệ thống mới đưa ra nhiệm vụ và cung cấp địa điểm để cô ta tới nơi này, nhưng hiện tại đống hạt mầm ấy cũng bị huỷ hoại, còn có lần thứ hai sao?

Bọn họ mãi mới có thể phát hiện ra mã gen để chế tạo ra thuốc, vậy mà tên ngu xuẩn này lại một tay phá hỏng hết chúng.

Lúc này, Hàn Thiên Băng nghe thấy hệ thống đếm đến số một thì liền tỏ ra vô cùng luống cuống, cô ta vội vàng thương lượng: “hệ thống, ngươi không thể phạt ta, không phải khi trước ta đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ sao? Đây mới là lần đầu thất bại..”

Hệ thống cười lạnh một tiếng, âm thanh máy móc phi thường tàn nhẫn: [có thưởng tất nhiên là có phạt, ký chủ không thể gian lận]

Lại nói nhiệm vụ lần trước nó giao đều là nhiệm vụ râu ria để chuẩn bị lực lượng cho mạt thế, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.

Mà bây giờ Hàn Thiên Băng lại không thu hoạch được mầm đậu, mã gen có thể gây hạn chế sinh trưởng của thực vật biến dị, vậy thì làm sao có thể công bố với nhân loại? Nó làm sao có thể thu thập được tín ngưỡng chi lực? Nó còn có thể bỏ qua sao? Mơ đi!

Nói rồi hệ thống không chút lưu tình mà truyền một dòng điện mạnh mẽ tới người Hàn Thiên Băng, dòng điện chạy qua từng tế bào khiến cho người cô ta không khỏi run lên một chút, thậm chí Lăng Tiêu còn có thể nhìn thấy đám khói bốc hơi lên từ đầu cô ta.

Lăng Tiêu quan tâm đỡ lấy cô hỏi hang: “Băng Nhi, Băng Nhi? Em có sao không?”

“Cút” Nói rồi cô ta còn gạt tay Lăng Tiêu đang đỡ mình ra.

Lăng Tiêu cũng rất thuận thế mà buông tay.

Không có lực lượng chống đỡ, hai chân cô ta bỗng trở nên mềm nhũn, cả người Hàn Thiên Băng không có sức lực mà ngã xuống đất.

Lúc rơi xuống, cô ta còn không quên trừng to mắt nhìn Lăng Tiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play