Tiêu đề đầu bảng: 'Giáo chủ ma giáo tội ác tày trời, còn dám ngấp nghé sắc đẹp của Bắc tiên quân, giết chết không tha!'
Bắc tiên quân là ai? Y chính là trưởng lão của phái Thục Sơn, người đứng đầu đỉnh núi Phong Sơn, tương truyền rằng y xinh đẹp như hoa, cao lãnh không nhuốm chút bụi trần, là nhân tài kiệt xuất của giới tu chân được vạn người kính nể.
Ấy vậy mà tên giáo chủ ma giáo vô sỉ kia cũng dám mơ tưởng đến.
Nghĩ sao vậy?
Đơn giản chính là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga a!
Nghe đồn vị kia nhan sắc tuyệt thế, kiêu ngạo cao lãnh, sắc đẹp sơn băng nghìn năm có một, khiến tên giáo chủ ma giáo kia nghe danh từ xa đã thèm nhỏ dãi.
Nếu tên ấy đẹp thì cũng có thể tạm thời chấp nhận, nhưng mà vị giáo chủ ma giáo này xấu xí vang danh thiên hạ, xấu tới mức ma chê quỷ hờn, khiến người ta chỉ một cái nhìn thôi cũng đã thấy thương tổn con mắt, chỉ hận không thể cầm gạch đập vào cái bản mặt của hắn.
Nếu so sánh Bắc Tiên Quân với tên giáo chủ Nam Thính Phong kia thì không khác gì một bông hoa tuyết liên với cây cỏ dại ven đường.
Cây cỏ dại kia chắc chắn là nói tới Nam Thính Phong!
Rốt cuộc hắn xấu tới mức nào mới khiến người ta mới có phản ứng như vậy nha? Nhưng mà toàn bộ giới tu chân chưa ai từng thấy dung mạo thật của vị giáo chủ thần bí này.
Chỉ nghe đồn rằng hắn xấu tới ma chê quỷ hờn mới không dám tháo mặt nạ, đã vậy tính tình lại cực kỳ kém!
Lại còn có sở thích đặc biệt, hoang dâm vô độ, tới nam nữ cũng không tha.
Giết người, phóng hoả chưa việc gì chưa từng làm.
Nghe thôi cũng khiến người ta mười phần kinh tởm.
Vậy nên cái bảng xếp hạng tu chân giới này, những thứ mà người ta hận nhất toàn bộ đều bị giáo chủ ma giáo_Nam Thính Phong kia bao thầu:
Kẻ đáng chết nhất: Giáo chủ ma giáo_Nam Thính Phong
Kẻ vô sỉ nhất: Giáo chủ ma giáo_Nam Thính Phong
Kẻ khiến người hận nhất: Giáo chủ ma giáo_Nam Thính Phong
Kẻ ngông cuồng nhất: Giáo chủ ma giáo_Nam Thính Phong
Kẻ biến thái nhất: Giáo chủ ma giáo_Nam Thính Phong
Kẻ ác độc nhất: Giáo chủ ma giáo_Nam Thính Phong
Kẻ có tiền nhất: Giáo chủ ma giáo_Nam Thính Phong.
Kẻ xấu xí nhất: Giáo chủ ma giáo_Nam Thính Phong.
Kẻ biết chơi nhất: Giáo chủ ma giáo_Nam Thính Phong.
Kẻ biết chơi nhất???
Nhàm chán lướt qua hàng loạt danh sách phía sau, cuối cùng Lưu Dương vẫn không nhịn được mở miệng: "Cái này..đám người này cũng thật rảnh rỗi! Còn dám tung cả tin đồn tên ma giáo kia đang ngấp nghé sắc đẹp của sư tôn!!"
"Hừ, lão tử mà biết cuốn sách này do tên nào viết ra thì nhất định phải túm cổ đánh cho chúng một trận!!"
Ngực Lưu Dương phập phồng vài cái, cuối cùng tức giận tới mức không nói thành lời, cậu vung tay ném luôn cuốn sách lên bàn cả nửa ngày vẫn không nói câu nào.
"Đệ sao vậy?" Nam tử mặc y phục xanh ngọc ngồi bên cạnh cậu, thấy cậu như vậy hắn liền đặt cuốn sách đang cầm trong tay xuống bàn, ôn hoà hỏi.
Lưu Dương nhìn hắn, cậu hoảng loạn một lúc, cuối cùng lắc đầu: "Không có, không có gì"
Nhuận Ngọc thấy hắn như vậy, khuôn mặt tuấn tú hòa nhã bỗng mang theo chút khiển trách, y nghiêm giọng đáp: "Đệ đấy, đừng có suốt ngày mang mấy cuốn sách linh tinh ra đọc, nếu có rảnh thì nên nghiêm túc học hành hay đi luyện kiếm đi, sư tôn đã trách phạt đệ nhiều lần, vậy mà một chút thay đổi cũng không có"
"Sư huynh, đệ đang nghiêm túc đọc sách mà, đệ vẫn luôn chăm chỉ học tập, huynh nhìn xem, giang hồ đấu đá, trăm cách phân thần, ta chính là đang đọc bách chiến toàn thư a~"
Nhuận Ngọc nhìn theo hướng tay hắn chỉ, cuối cùng thấy năm chữ 'Tu Chân Vạn Người Hận' liền lắc đầu, im lặng không nói.
Khụ.
Lưu Dương mất tự nhiên mà ho một tiếng, sau đó nhanh tay lẹ mắt mà cất sách đi.
"Sư tôn" Thấy nam tử mặc bạch y từ bên cửa bước vào, Nhuận Ngọc liền đứng thẳng người dậy, nam nhân mặt mày như hoạ, mũi cao thẳng tắp, mắt phượng lạnh nhạt nhìn bọn hắn, cả người đều toả ra hơi thở cao lãnh, người sống chớ lại gần khiến người ta hít thở không thông.
Lưu Dương thấy vậy cũng lập tức đứng dậy, cười hì hì mà gọi nam nhân kia một tiếng, : "Sư tôn"
Ánh mắt Bắc Thanh Vân dừng lại trên Lưu Dương một chút, cuối cùng đi tới trước mặt hai đồ đệ, lạnh nhạt mở miệng: "Dưới núi có yêu vật gây nhiễu, lần này vi sư dẫn các ngươi xuống núi"
Vừa nhắc tới xuống núi, hai mắt Lưu Dương liền sáng lên, hắn kích động nhìn Bắc Thanh Vân: "Thật sao?"
"Sư đệ, không được vô lễ" Nhuận Ngọc nhìn Lưu Dương như vậy chỉ có thể lắc đầu, bất đắc dĩ mà nhắc nhở y.
Nhận ra bản thân hành động quá đường đột, Lưu Dương mất tự nhiên mà buông vạt áo hắn đang nắm của Bắc Thanh Vân ra, nâng tay vuốt vuốt mũi, cậu cúi đầu nói nhỏ: "Đệ tử sai rồi, là đệ tử quá kích động"
"Đi thôi" Bắc Thanh Vân làm như không để ý, khuôn mặt bình thản xoay người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT