Đường đường là một đại nam nhi, làm sao có thể để nam nhân khác dắt tay mình được! Không những không chỉ có một lần, mà tận hai lần liền!!!

Chút mặt mũi này Lăng Tiêu cũng muốn giữ, hắn vung bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình ra, lạnh giọng: “anh nói tôi đi theo là tôi phải đi theo à?”

“Mặt mũi cũng thật lớn”

“Cậu hoảng sợ?” Sở Đường nhìn hắn, khuôn mặt lạnh nhạt không rõ cảm xúc.

“Sợ? có gì mà phải sợ? Nhưng anh không cư xử theo cách bình thường được à, nói chuyện thì liền nói, động tay động chân làm gì?”

Sở Đường không đáp lại lời của hắn, y chỉ nhàn nhạt nhìn lên mặt đồng hồ trên tay, lạnh nhạt nói:

“Cậu vừa lãng phí hai phút của tôi, sư phụ còn đang đợi, không muốn bị mắng thì nhanh chân đi”

Thấy người kia vẫn đứng bất động, Sở Đường nhíu mày, ngữ điệu có chút không kiên nhẫn: “một là cậu đi vào trong xe ngồi, hai là cậu tự chạy bộ đi, tuỳ cậu chọn”

Nói rồi hắn đi thẳng vào trong xe, Lăng Tiêu nhìn hắn như vậy, cũng đi nhanh vào xe ngồi.

Đường Thế Nhân tuổi đã bước sang trung niên, ông ta mặc một chiếc áo dài thịnh hành ở những năm 1820 thời nhà Nguyễn, do vua Minh Mạng trị vì, kiểu dáng, vải vóc mười phần cao quý, hiển nhiên là thuộc về tầng lớp quan lại quý tộc thời xưa, thấy Lăng Tiêu và Sở Đường sóng vai nhau đi đến, Đường Thế Nhân mới vừa lòng gật đầu tới gần bọn họ.

“Sư phụ” Sở Đường dẫn đầu lên tiếng.

“Vất vả cho con rồi” vừa nói Đường Thế Nhân vừa vỗ vỗ vào cánh tay của Sở Đường, vốn định vỗ vào bả vai hắn, nhưng do chiều cao không đủ nên Đường Thế Nhân mới chuyển tới phần cánh tay.

Trong lòng cũng có chút cảm thán, đại đồ đệ nhà mình lớn thật rồi.

“Cha” Lăng Tiêu lên tiếng, đồng thời Đường Thế Nhân cũng liếc xéo hắn một cái: “cái thằng nhóc này, ra ngoài cũng chỉ gây chuyện là tài!”

“Nếu không phải sư huynh mày đến kịp thời thì có phải là mày đã xong đời rồi không?! Đã bảo là phải chú ý rồi..”

“Cha~”

“Hừ, nếu có lần sau nữa thì mày nên cuốn xéo về nhà đi”

Gia tộc cũng thừa sức nuôi hắn cơm áo vô ưu, không nhất thiết cần phải ra ngoài tìm phiền toái, chỉ là đứa con này của hắn quá cứng đầu, cũng rất ngang bướng, nếu được một phần như sư huynh của nó thì tốt rồi, chí ít thì hắn cũng không phải lo nghĩ nhiều.

Lần này Đường Thế Nhân vội vàng tới đây một phần cũng là vì huyệt mộ trong hang động mà Sở Đường nói đến kia, một phần cũng là tiện đường tới xem đứa con trai này sống như thế nào.

Sở Đường và Đường Thế Nhân ngồi trong nhà hàng nói chuyện một lúc, toàn ngôn ngữ trong ngành nghề, Lăng Tiêu nghe cũng chẳng hiểu gì, cậu chán muốn chết mà ngồi nhìn hai người đang nói chuyện không biết sớm tối kia.

Đợi một lúc sau cả hai giống như bàn bạc xong mới đứng dậy, Sở Đường liếc mắt nhìn Lăng Tiêu, đạm bạc nói: “cậu bắt xe về trước, tôi với sư phụ đi làm chút chuyện”

“.....”

Ngồi đây cả nửa ngày trời, rốt cuộc thì hắn cũng bị bỏ rơi luôn sao?

Không cho Lăng Tiêu cơ hội trả lời, Sở Đường đã nói tiếp: “cứ quyết định vậy đi”

Trước khi đi, Đường Thế Nhân còn thô bạo nhét vào tay hắn một đống bùa.

Lăng Tiêu:........

Thật sự là một lời khó nói hết, không phải cha nhà người ta khi lên thành phố thăm con sẽ mang mỹ vị và tiền bạc tới cho con cái hay sao? Còn cha của nguyên chủ lại nhét vào tay hắn một đống bùa, đây là muốn hắn cầm lấy ăn trừ???

Cha ruột sao?! A!

Lăng Tiêu dùng vẻ mặt vô biểu tình mà im lặng cất hết đống bùa đi, sau đó lại dùng vẻ mặt vô biểu tình mà đi ra khỏi nhà hàng.

“Tiên sinh, tiền nước vẫn chưa thanh toán”

Chân vừa bước tới cửa liền bị người gọi lại, cả người trì độn một chút, dưới ánh mắt nghi hoặc cùng tò mò của nhân viên, hắn xoay người lại: “cô nói cái gì cơ?”

“Tiên sinh, bàn số 33 của ngài vẫn chưa được thanh toán”

“.....”

Cùng lúc này, điện thoại trên tay của hắn bỗng run lên một tiếng, Lăng Tiêu theo phản xạ mà cầm lên xem, thấy Sở Đường nhắn tin tới liền ấn mở ra.

Nội dung chỉ vỏn vẹn chín chữ: “quên nói với cậu, tôi vẫn chưa thanh toán”

Đại ca, có thể nói sớm chút được không?

Dưới ánh mắt tò mò của mọi người trong nhà hàng, Lăng Tiêu mặt vô biểu tình mà cất điện thoại đi, sau đó nhìn người nhân viên phục vụ trước mặt mình.

Nhân viên phục vụ đỏ mặt, đây chẳng lẽ là không có tiền trả sao? Người này nhìn mặt mũi và quần áo cũng không đến nỗi nào, chẳng lẽ.. đây là màn chủ tịch đi thử lòng người khác trong truyền thuyết???

Im lặng một lúc, nhân viên mới lắp bắp mở miệng: “tiên, tiên sinh, thật ra nếu không có tiền trả thì có thể, có thể rửa, rửa bát thuê..”

“......”

Lăng Tiêu không biết cô nhân viên này vừa bổ não thêm cái gì, hắn có chút cạn lời, mãi sau mới nói: “tôi muốn hỏi là ở đây có thanh toán qua điện thoại không?”

“A, có, có”

Lăng Tiêu im lặng, đi theo nhân viên dẫn đường.

Chờ tới khi về tới nhà rồi, hắn mới sống không còn gì để luyến tiếc mà nằm trên ghế sofa.

—-

Thanh thuỷ văn nhạt nhẽo quá, các cô muốn ăn chút xôi thịt đổi gió không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play