Vậy nên bây giờ tìm thấy y, Sở Mạc Nhiên không khỏi mà xúc động, trong lòng lại sinh cảm giác không chân thực, bàn tay đang ôm lấy y cũng bởi vậy mà run lên.

Mà Kỳ Ngôn lúc này đã sớm không chịu được, cả người hắn giống như bị rơi vào hầm băng, phía sau lưng lạnh toát, cũng không biết lúc này hắn đang dựa vào thứ gì, nhưng dường như có một lực lượng vô hình giữ chặt hắn lại, tuy ngày thường Kỳ Ngôn luôn tỏ vẻ bình tĩnh, dù vậy, dưới hoàn cảnh này thì cho dù thần kinh thô có tới mấy cũng không khỏi sợ hãi.

Kỳ Ngôn không chịu đựng được, cuối cùng cũng ngất đi.

“Hoàng thúc? Hoàng thúc?” Sở Mạc Nhiên ôm lấy hắn, hoảng hốt mà nên tiếng.

Đợi tới khi Kỳ Ngôn tỉnh dậy thì trời cũng đã tối, đưa tay lật chăn ngồi dậy, lại thấy mình đang mặc quần áo ngay ngắn nằm trên giường, tay đưa lên xoa xoa huyệt thái dương, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì ra là mơ.

Cạch.

Cửa phòng mở ra, dẫn đầu là một nam nhân trên tay cầm hai túi đồ to nhỏ đi vào, nhìn thấy Kỳ Ngôn ngồi trên giường, cậu ta liền nói: “cậu dậy rồi đấy à?”

Kỳ Ngôn nhìn Hồ Ca một lúc lâu sau đó gật đầu.

Cũng không biết hắn ngủ thiết từ bao giờ, Đường Ngọc lúc này chắc vẫn còn đang chờ hắn.

..

Lăng Tiêu dùng vẻ mặt hoài nghi nhân sinh mà nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn trước mặt, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Đây là anh nấu?”

Sở Đường đi tới bên ghế sofa, sau đó tao nhã mà ngồi xuống, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau, hắn ta lười biếng mà ngả lưng về phía sau, bàn tay xương khớp rõ ràng đặt lên thành ghế mà gõ thành từng nhịp, nghe thấy Lăng Tiêu nói, hắn lạnh nhạt nâng mí mắt lên mà nhìn cậu: “có việc?”

“Có việc??? Anh thấy món này còn có thể cho người ăn à!”

Trứng sốt cà chua? Ừm, màu đỏ, không sao.

Nhưng mà kia là là món canh xương bí nha, sao lại biến thành màu đỏ thế này?!!

Còn nữa, cái đĩa sủi cảo sao cũng biến thành màu đỏ???

Mấy món màu đỏ rực này khiến hắn hoài nghi nhân sinh, cũng không hiểu sao lại có phần quen mắt.

“Cậu không muốn ăn?” Sở Đường nhìn hắn, tay theo thói quen mà đẩy mắt kính lên, dưới ánh đèn chiết quang, không hiểu sao Lăng Tiêu lại cảm thấy nguy hiểm.

Nhưng mà cũng chẳng doạ tới hắn được, lúc trước hắn còn chỉ huy một đám người lái chiến hạm đi ra ngoài ngân hà đánh trận, nếu như chỉ vì một ánh mắt của kẻ khác mà thấy sợ hãi? Ha hả, như vậy thì hắn có thể đi về quê nuôi cá được rồi.

Sát khí dưới đáy mắt xoẹt qua một giây, rất nhanh, Lăng Tiêu liền híp mắt cười, nói: “Đường huynh nấu nướng vất vả, vẫn là nên để huynh ăn trước a”

Nói rồi hắn nhanh tay gắp một miếng sủi cảo vào bát Sở Đường, cười híp mắt nhìn hắn: “Đường huynh ăn đi nha”

“Ăn nha~”

Hừ, để hắn xem cái tên trước mắt này sẽ thế nào.

Mà Sở Đường làm như cái gì cũng không thấy, cũng không làm theo kịch bản mà chỉ nhìn Lăng Tiêu: “cậu không muốn ăn?”

“Không, vẫn phải là để Đường huynh ăn trước ta mới ăn a”

Sở Đường gật đầu: “vậy thì cậu đừng ăn nữa”

Lăng Tiêu:.......

Hắn không dám ăn được chưa!

Ăn vào cũng không biết là hắn còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa không, nhưng mà thân thể này đã đói tới kiệt sức.

Khi trước ở cổng bệnh viện hắn còn tưởng rằng tên Sở Đường này sẽ đưa hắn tới nhà hàng ăn, nhưng không, nơi hắn đặt chân tới lại là một cửa hàng tiện lợi, còn nói là cái gì mà ăn đồ ăn quán không sạch sẽ???

Vậy là người bệnh như Lăng Tiêu đói lả cả người mà vẫn phải đi theo hắn để XÁCH ĐỒ! Không sai đâu, là để xách đồ!!

Quả nhiên khi trước hắn đã quá coi thường mức độ mất nhân tính của con hàng Sở Đường kia, với cái trình độ vô liêm sỉ như thế này, chắc chắn không phải nhân loại bình thường có thể có được!

[Lăng thiếu, ngài có thể không ăn nha, trong hệ thống thương thành còn có rất nhiều lựa chọn, đảm bảo giá cả hợp lý, mua một món tặng một món] tính tiền hai lần.

Bất quá câu sau hệ thống không có nói ra, 6666 gật đầu tỏ vẻ mình rất biết cách nắm lấy cơ hội, chỉ cần có cơ hội làm giàu, nó nhất định sẽ không bỏ qua.

[Lăng Thiếu, hệ thống thương thành có rất nhiều đồ ăn, ngài không nên bỏ qua nha]

“Lăn”

Lăng Tiêu cắn răng, cuối cùng cũng quyết tâm mà gắp lấy trứng ăn, trứng sốt cà chua có màu đỏ, nhất định sẽ không có vấn đề.

Ừm, không có vấn đề.

Khụ, khụ! Vừa gắp đồ ăn vào miệng, Lăng Tiêu thiếu chút nữa thì phun, mà Sở Đường ngồi đối diện lại còn rất có lương tâm mà rót lấy một cốc nước đưa tới trước mặt hắn.

“Anh đổ cả lọ bột ớt vào thức ăn đấy à!” Lăng Tiêu uống một hơi hết ly nước,

Sở Đường gật gật đầu tỏ vẻ đã biết: “hơi quá tay một chút”

Lăng Tiêu:.....

Lúc này hắn cũng đã chết lặng, căn bản chẳng muốn nói chuyện nữa, lại nâng mắt nhìn lên vẻ mặt đứng đắn đắn của ai kia, hắn hoàn toàn mất niềm tin vào nhân sinh, vẫn câu nói ấy, thứ mà tên này nấu ra, không phải là người bình thường có thể ăn được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play