Không phải con ruột của mình, bà ta cũng chẳng có lý do gì mà phải kiêng nể cả, Lăng Tiêu nhìn bà ta, ánh mắt càng ngày càng lạnh nhạt, mặc cho bà ta đau khổ giãy dụa, hắn cũng chẳng thèm để ý, giang tay mà kéo Từ Mạc đi mất.
Nếu mà nói bà ta có nỗi khổ riêng thì không phải là không đúng, nhưng mà sai ở chỗ là bà ta lấy cái gọi là đau khổ của mình ra để phát tiết lên kẻ khác.
Một mặt bà ta muốn con của mình sống trong nhung lụa, một mặt lại hận bởi vì tại Từ Mạc mà bà ta không thể nhận lại con ruột, Lăng Tiêu không biết rằng phải nói là bà ta vô liêm sỉ hay là đã mất hết nhân tính đây.
Nghĩ nghĩ, đợi tới khi trời tối, cuối cùng Lăng Tiêu cũng đi ra ngoài tìm riêng Từ Ngọc, cũng không biết hắn đã nói gì, ngay sáng hôm sau cả gia đình bà ta đều đã chuyển đi nơi khác.
Lăng Tiêu trầm mặc, nhìn hộp đồ ăn trước mặt mình, sau đó lại ngẩng mặt lên nhìn Từ Mạc, nghi hoặc nói: “đây là?”
“Hộp thức ăn tôi làm cho cậu” Từ Mạc làm như không có gì, sau đó tiện tay kéo ghế sang ngồi cạnh Lăng Tiêu, dừng lại một chút cậu ta mới nói tiếp: “chuyện hôm qua..cảm ơn cậu”
Tay mở nắp ra hơi ngừng lại, Lăng Tiêu cười cười, dưới cái nhìn của bao nhiêu người, hắn quay sang cười với Từ Mạc: “cậu cũng không cần phải nói những lời khách sáo như vậy, cậu xem, không phải bây giờ mọi chuyện đều đã tốt hơn rồi sao, nếu cậu muốn cảm ơn mình, vậy thì hãy chăm chỉ học tập”
“Nếu như cậu không có lý do gì để tiến về phía trước..vậy thì hãy vì mình mà nỗ lực đi, mình sẽ đứng ở phía sau để giúp đỡ cậu, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chỉ cần cậu quay đầu lại, mình sẽ luôn ở phía sau”
“Vì mình mà cố gắng, được không?”
Nếu như cậu không có lý do gì để tiến về phía trước, vậy thì hãy vì mình mà nỗ lực đi, mình sẽ đứng ở phía sau để giúp đỡ cậu, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chỉ cần cậu quay đầu lại, mình sẽ luôn ở phía sau.
Mình sẽ luôn ở phía sau..
Từ trước tới giờ, chẳng có ai nói với hắn những câu này cả.
Lời này từ miệng Lăng Tiêu nói ra, ấy vậy hắn lại rất tin tưởng.
Từng câu, từng chữ mà Lăng Tiêu nói ra đều đi sâu vào trong lòng cậu, giống như một hòn đá rơi vào biển lặng, thức tỉnh khát vọng mỏng manh bên trong con người Từ Mạc.
“Được” Từ Mạc mỉm cười.
“Khụ, khụ..”
“Sao vậy?” Tưởng hắn bị nghẹn, Từ Mạc nhanh chóng lấy khăn giấy tới cho hắn.
Lăng Tiêu cầm lấy khăn giấy, lắc lắc đầu.
Con mẹ nó, quá khó ăn, không biết hắn còn tưởng chừng Từ Mạc đổ cả nửa lọ bột ớt vào trong bát.
“Khó ăn?” Từ Mạc nhíu mày, không đợi Lăng Tiêu phản ứng hắn đã lấy cái thìa đang ở trên tay cậu, không chút do dự nào mà nếm thử.
“....”
Trầm mặc một lúc, cuối cùng hắn cũng đưa tay gạt hộp cơm sang bên cạnh, nhàn nhạt nói: “bỏ đi, mình dắt cậu đi ăn”
“Khoan, khoan đã”
Lăng Tiêu nhướng mày, ánh mắt như có như không mà liếc nhìn nam sinh đang thở hồng hộc trước mặt mình.
Lưu Viễn nhìn Lăng Tiêu, mặt mũi đỏ bừng, giống như có chút sợ hãi, cậu ta hít một hơi thật sâu rồi nói với hắn: “bạn, bạn học, thật ra mình rất ngưỡng mộ cậu, có có thể nhận mình làm đệ tử được không? Mình muốn học võ từ cậu..”
Từ Mạc nhìn chằm chằm Lưu Viễn, sau đó lại liếc mắt nhìn Lăng Tiêu, thấy người kia không chút nào để ý mà mỉm cười, không hiểu sao trong lòng hắn lại khó chịu, ánh mắt tối sầm lại.
“Cậu là?”
“Người hôm trước gặp cậu trong ngõ, còn, còn có lần trước bị giám thị bắt gặp cũng gặp cậu nữa” Lưu Viễn nói nhỏ, ánh mắt lại mang theo một tia sùng bái: “Bắc Trạch, mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu, có thể..”
“....”
“Đi thôi, Bắc An còn đang ở nhà chờ cậu” Từ Mạc nhíu mày, nói xong liền kéo Lăng Tiêu đi, không hiểu sao khi nhìn thấy ánh mắt nam sinh kia nhìn ‘Bắc Trạch’ hắn lại cảm thấy bực bội, giống như là đồ vật của mình cất giữ lâu ngày bỗng nhiên lại bị người khác dòm ngó.
Môi mỏng mím chặt lại với nhau, lúc này Từ Mạc chỉ muốn giữ chặt Lăng Tiêu lại, nhốt hắn vào trong phòng kín chỉ để mình hắn thấy.
Từ Mạc rũ mi mắt xuống, bàn tay nắm lấy cổ tay Lăng Tiêu run lên một chút, trong lòng lại hận không thể giết chết mình một vạn lần, hắn đúng là không bằng cầm thú, Bắc Trạch đối xử với hắn tốt như vậy vậy mà hắn còn có ý đồ xấu với cậu, nhưng hắn không ngăn cản được thứ tình cảm đang chớm nở ấy, giống như mầm non đang dần lớn lên, gốc rễ cắm sâu vào tận trong tim gan của hắn, làm hắn luân hãm vào trong ấy.
Không biết từ bao giờ, hắn không ngăn cản được mà thích cậu.
Từ Mạc nhắm mắt lại, cả người hơi run một chút, trong lòng lại tự nhủ, bọn họ chỉ là bạn, chỉ là bạn.
Cả đời này vẫn sẽ chỉ là bạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT