Lúc này đây, Phượng Sở Ca nhất định không vào được Vân Thiên rồi!
Mộ Dung Tịnh nghĩ vậy, nàng thả chậm bước chân..
Đợi Phượng Sở Ca đi đến, Mộ Dung Tịnh đột nhiên mím môi cười cười: "Phượng cô nương, ngươi nhìn xem, mọi ngươi trong Vân Thiên học viện đều đến xem chúng ta đó."
"Ừ.." Phượng Sở Ca cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ nhàn nhạt nói rồi tiếp tục đi về phía trước.
Vẻ mặt Mộ Dung Tịnh giật giật, ngay khi Phượng Sở Ca cách nàng một khoảng liển cao giọng nói: "Phượng cô nương, khảo thí lần này không thể đưa thị nữ vào cùng, không lẽ Phượng cô nương được chiều từ bé đã quen, không biết quy củ này hay sao?"
Thanh âm nàng rất vang dội, ít nhất một câu này làm cho Hách Liên Cẩn Du cùng những người hàng đầu tiên đang vây xem nghe thấy rõ ràng.
Bước chân Phượng Sở Ca hơi chậm lại, cười nhạt một tiếng, đáy mắt lộ vẻ trêu tức.
Nàng không nhớ rõ chính mình đắc tội Mộ Dung Tịnh này khi nào, không biết vì sao nàng ta lại luôn nhằm vào nàng như vậy.
Tuy là buổi tối hôm qua không thấy được người hạ độc là ai nhưng nàng có thể cảm nhận được khí tức người nọ.
Người nọ đúng là Mộ Dung Tịnh!
Nàng xoay người lại, mỉa mai nhìn Mộ Dung Tịnh.
Phượng Sở Ca nhướng mày, cười nhạt nói: "Hình như vị cô nương này nghĩ sai rồi, ba người các nàng không phải đến hầu hạ ta."
"Không phải đến hầu hạ ngươi vậy các nàng tới làm gì?"
"Tới đài khảo thí tất nhiên là tham gia khảo thí rồi. Vị cô nương này, không phải đêm hôm qua ra ngoài làm chuyện gì nên ngủ không ngon, lúc này mới hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như thế?"
Lời nói của Phượng Sở Ca lại làm cho Mộ Dung Tịnh sững sờ.
Một câu buổi tối hôm qua.. lại làm cho Mộ Dung Tịnh có vài phần chột dạ.
Ánh mắt Phượng Sở Ca thật sự quá mức lăng lệ ác liệt.
Mộ Dung Tịnh có chút né tránh, có phải Phượng Sở Ca phát hiện cái gì hay không.
Thế nhưng, không có khả năng!
Buổi tối hôm qua, hết thảy đều được tiến hành thuận lợi như vậy, Mộ Dung Tịnh dám khẳng định Phượng Sở Ca nhất định không dò xét được gì.
Nghĩ thế, Mộ Dung Tịnh buông hai nắm đấm ra, tỉnh táo nói: "Ngược lại là sơ sót của ta, ta không nghĩ tới các nàng cũng đến khảo thí. Nói như vậy, lần này tám người chúng ta đấu nhau tranh bốn danh ngạch rồi.. Ai nha, thật sự là áp lực mà. Phượng cô nương, ngươi lớn lên đẹp như vậy, thực lực khẳng định cũng rất lợi hại, đến lúc đó nhớ đối với ta nương tay vài phần nha, đừng để ta thua quá mức khó coi." Nói xong, Mộ Dung Tịnh còn ra vẻ nghịch ngợm trừng hai mắt, bộ dạng này làm cho Hách Liên Cẩn Du tán thưởng không thôi.
Trái lại bên này, Phượng Sở Ca luôn khí thế không buông tha người, Hách Liên Cẩn Du đối với Phượng Sở Ca càng thêm chán ghét rồi.
Hắn thật sự không rõ tại sao ngũ đệ Hách Liên Tử Hiên lại cảm thấy nữ nhân này rất đặc biệt.
Rõ ràng chỉ là một nữ nhân ác độc, lòng dạ nhỏ mọn, âm tàn, xảo trá mà thôi!
Phượng Sở Ca tự nhiên nhận ra ánh mắt Hách Liên Cẩn Du, nàng ngoéo môi một cái, hoàn toàn coi như không thấy.
Lại đưa mắt nhìn Mộ Dung Tịnh đang làm bộ làm tịch, không đếm xỉa trả lời: "Tỷ thí là muốn công bằng, ta sao có thể nương tay với ngươi? Vị cô nương này, khảo thí sắp bắt đầu rồi, ta đi trước.."
Những lời này hoàn toàn không chừa cho Mộ Dung Tịnh chút mặt mũi.
Thần sắc Mộ Dung Tịnh cứng đờ.
Nhìn bóng lưng Phượng Sở Ca xa dần, đáy mắt nàng lộ ra vài phần biến hóa kỳ lạ.
Phượng Sở Ca.. Ngươi có cái gì mà kiêu ngạo?
Chờ lát nữa ngươi vận dụng linh lực, ngươi sẽ hoàn toàn xong đời!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT