Editor: Phong Hà

Tuy Vân Thiên học viện là học viện mà tất cả nam nữ trẻ tuổi tranh nhau muốn vào học nhưng sinh hoạt bên trong thực sự không thú vị.

Mỗi ngày ngoại trừ tu luyện tỷ thí, không có chuyện vui gì khác.

Hôm nay khó được một cơ hội có thể xem náo nhiệt nên tất cả mọi người đều tập trung hết về đây.

"Nghe nói lần này người đứng thứ năm trong bảng xếp hạng mỹ nam của đại lục cũng đến đây rồi." Có mấy nữ tử tụ lại một chỗ líu ríu thảo luận. "Bởi vậy mới nói, năm người đầu tiên trong bảng đã có ba người tiến vào học viện chúng ta rồi.."

"Bất quá chỉ là tên đứng thứ năm mà thôi, có gì đáng xem? Đừng quên người ađứng thứ hai chúng ta cũng đã nhìn thấy từ lâu rồi. Ta nói, người ta chờ mong nhìn thấy nhất là đệ nhất mỹ nam Đế Tuyệt Trần." Nàng kia nói xong, nhắm mắt rồi lại mở ra, đáy mắt lộ ra vài phần mong mỏi. "Người đúng thứ hai đã đẹp đến mức này rồi, thật không biết Đế Tuyệt Trần sẽ đẹp đến thế nào mà lại có thể hoàn toàn áp đảo được Vân sư huynh của chúng ta.."

"Thế nhưng chúng ta không chờ mong gặp được người đứng nhất đâu, người ta là cao thủ Thiên Địa phủ, làm sao có thể đến đây?" Lại có một nữ tử xen vào nói.

"Ai, thật đáng tiếc.. Thật muốn được nhìn thấy dung mạo Đế Tuyệt Trần.."

Tiếng nghị luận của những nữ tử này đều được mấy nam tử bên cạnh thu hết vào tai.

Họ đều dùng ánh mắt xem thường nhìn những nữ tử này. "Bộ dạng các ngươi như vậy cũng không sợ bị người khác chê cười? Các ngươi ở trong học viện mê trai như vậy, người trong gia tộc có biết không?"

Nhưng nữ tử này tức giận trừng mắt.

Đúng lúc này có người lên tiếng.

"Mau nhìn, các sư đệ sư muội đến rồi."

Theo thanh âm, hết thảy mọi người đều hướng về lối vào đài khảo thí nhìn lại.

Một đoàn nam nữ đang từ lối vào đi về hướng này.

Đằng trước là ba nam nữ đến từ Tây Ngô, Kim Việt.

Hách Liên Cẩn Du theo sát phía sau.

Cuối cùng là bốn người Phượng Sở Ca.

Trong lúc đoàn người đi đến, tất cả nữ tử đều hai mắt tỏa sáng nhìn Hách Liên Cẩn Du.

Nam tử này đứng thứ năm tuy nhiên lại không so được với Vân Thiên Triệt, nhưng dung nhan cũng thực sự là vô cùng tốt.

Mà bọn nam tử thì nhìn đi nhìn lại cuối cùng ánh mắt rơi trên người Phượng Sở Ca..

Hôm nay Phượng Sở Ca một thân lụa mỏng thủy lam, tóc chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc cố định lên ba búi nhỏ, để phần còn lại tùy ý tán loạn trên vai. Hơn nữa, dung nhan tuyệt mỹ vốn trong trẻo lạnh lùng làm cho khí chất của nàng càng thêm xuất trần.

Nàng ôm một mèo con lười biếng trong lòng, như vậy lại càng làm lộ ra vài phần thần bí.

Dung nhan như vậy, khoan hãy nói toàn bộ Vân Thiên học viện không có được, mà ngay cả toàn bộ phiến đại lục này cũng tuyệt đối là số một số hai đấy.

Trong lúc nhất thời, những nam tử ở đây đều ngây người ra nhìn..

Nhóm nữ sinh vừa bị đám nam sinh quở trách nhìn các nam sinh hai mắt đăm đăm, hếch môi nói: "Nam nhân các ngươi đều nói một đằng làm một nẻo. Ai, ta nói các ngươi, các ngươi khẩu thị tâm phi như vậy, người trong tộc có biết không?"

Mấy nam sinh tự động bỏ ngoài tai hết thảy quấy nhiễu, chỉ chăm chú nhìn nữ tử áo lam, than nhẹ một tiếng..

"Đẹp, thật sự là quá đẹp.."

Từ lúc tiến vào đài tỷ thí, đoàn người cũng nhận ra tiếng than nhẹ từ bốn phía.

Nghe được nhưng lời tán thưởng, đáy mắt Mộ Dung Tịnh lộ ra vài phần trào phúng.

Lớn lên đẹp mắt thì như thế nào?

Phượng Sở Ca kia nhất định không vào được Vân Thiên học viện!

Tối qua nàng đã cho các nàng dùng hóa công tán, vô sắc vô vị.

Một khi Phượng Sở Ca vận dụng nửa điểm linh lực sẽ lập tức phát tác!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play