Tám rưỡi sáng Lâm Dật ngủ dậy xuống tầng thì nhìn thấy Tưởng Dao sớm đã ngồi đợi ở ghế sofa một hồi lâu rồi. Tư thế ngồi của cô vô cùng thanh lịch. Chiếc áo sơ mi bó sát người, chiếc chân váy ôm lấy đường cong hoàn hảo, cộng với đôi tất da chân màu đen trên đôi chân dài lại càng thu hút ánh nhìn. Lâm Dật nhìn mà thấy tim đập loạn nhịp.
Mặc dù tiếp xúc với Tưởng Dao một thời gian khá dài nhưng mỗi lần nhìn thấy cô ấy thì cậu đều không kìm nổi mà nhìn lên người cô mấy cái, như kiểu nhìn mười năm vẫn không thấy chán.
“Sao nay giám đốc Tưởng lại đến đây thế này? Công ty không còn bận nữa sao?” Lâm Dật biết là hôm đó Tưởng Dao rời đi không phải là vì chuyện của công ty mà vì vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện bị tên Hà Nhị sỉ nhục.
Dường như cảm nhận được giọng điệu ‘báo thù’ của Lâm Dật nên Tưởng Dao nghiêng mặt nói: “Tập đoàn đều là của nhà cậu, chuyện của công ty có quan trọng đến mấy cũng đâu quan trọng bằng chuyện của cậu”.
“Chuyện của tôi?” Lâm Dật đi đến bên cạnh Tưởng Dao mới phát hiện trên tay cô cầm một tập tài liệu rất dày.
“Lại có báo cáo mới rồi sao?” Cầm lấy tờ báo cáo từ tay Tưởng Dao, Lâm Dật quét nhìn đề mục, lúc này ánh mắt của cậu nghiêm túc hơn hẳn. Đề mục đó có tên “Báo cáo tính khả thi trong việc đầu tư dự án mở rộng lĩnh vực giải trí và xây dựng thể thao điện tử”.
“Thật sự làm cái dự án thể thao điện tử đó sao?” Lâm Dật ngẩng đầu nhìn Tưởng Dao với ánh mắt kinh ngạc.
Cậu cứ tưởng lần trước chỉ là Tưởng Dao thuận miệng nói vậy thôi nhưng không ngờ chỉ trong mấy ngày mà cô đã làm ra bản báo cáo về tính khả thi của dự án, đồng thời phần ký tên còn viết tên của Lâm Dật.
“Với điều kiện hiện giờ của thiếu gia và đánh giá xu thế ngành nghề thị trường hiện nay thì những ngành nghề truyền thống không phù hợp với dự án thương mại đầu tiên để thiếu gia bắt tay vào. Chỉ có thể thao điện tử, đầu tư ít mà hiệu quả nhanh, rất phù hợp cho thiếu gia rèn luyện”. Tưởng Dao nói.
Lâm Dật gật đầu rồi tỉ mỉ quan sát báo cáo trong tay, sau đó mới hỏi: “Thời kỳ trước đầu tư chín triệu chủ yếu là dùng vào việc xây dựng sân vận động và thu mua thiết bị. Chỉ là mua mảnh đất lớn như vậy thì chín triệu hoàn toàn không đủ chăng?” Mặc dù Lâm Dật không có nhiều khái niệm về việc xây dựng sân vận động, chỉ là hai ngày nay hiểu được giá đất nên cũng có khái niệm nhất định về việc đoán giá thành cơ bản.
“Chẳng phải thiếu gia đã mua được đất sân vận động rồi sao?” Tưởng Dao nhìn Lâm Dật, thản nhiên nói.
“Mua rồi á?” Lâm Dật ngây người ra nói: “Tôi mua đất lúc nào nhỉ, chỉ có mỗi mảnh đất của tòa nhà chưa hoàn thành thôi…”
“Không phải cô định xây sân vận động trên khu đất đó chứ?” Lâm Dật đột nhiên kích động hỏi.
“Ồ”. Tưởng Dao không phủ nhận mà thản nhiên nói: “Tôi nghe ông chủ nói, thiếu gia đã lên kế hoạch biến khu đất đó thành trung tâm văn hóa nghệ thuật của Nam Đô, hơn nữa đang bàn bạc với Nam Đô về việc xây dựng khu trường mới. Một khu đất trống như vậy thì làm kiểu gì cũng được mà. Thiếu gia thấy sao?”
Lâm Dật khẽ hít một hơi, cố gắng để tâm trạng kích động của mình được bình thường trở lại.
“Mặc dù khu đất của tòa nhà chưa hoàn thành kia hiện giờ thoạt nhìn thì vị trí địa lý hơi xa xôi chút nhưng một khi xây dựng khu trường mới của đại học Nam Lâm ở đây thì chắc chắn sẽ tăng giá đất theo từng giai đoạn và trong thời gian ngắn sẽ có một bộ phận thương gia vào đây ở. Chỉ dựa vào điểm này thôi thì tập đoàn đã có thể hòa vốn và không xuất hiện rủi ro thua lỗ mức độ lớn”. Tưởng Dao nói đến đây thì dừng lại. Đôi mắt đẹp như nước nhìn về phía Lâm Dật, trong đôi mắt dường như mang theo ý vị khó nói nên lời.
Lâm Dật trầm ngâm một lát rồi như có chút suy nghĩ, nói: “Đại học Nam Lâm là trường tổng hợp lớn nhất của thành phố Nam Đô. Hiện giờ sinh viên chính quy của trường là hơn sáu mươi nghìn người, nghiên cứu sinh, thạc sĩ và tiến sĩ cũng có hơn hai mươi nghìn, giáo viên và nhân viên hình như không quá bảy nghìn. Mặc dù xây dựng khu trường mới thì cũng chỉ có một phần năm số lượng của toàn trường ở đây, vậy sẽ có hơn hai mươi nghìn người sẽ sinh sống ở đây sau khi mà khu trường mới được xây dựng lên”.
Tưởng Dao gật đầu, nói: “Vậy nó sẽ giống như bốn khu dân cư mang tính tổng hợp”.
“Ở đây còn chưa bao gồm thương gia và những nhân viên làm về những bên như khách sạn hay cửa hàng ăn uống, hơn nữa trong những khu dân cư chúng ta sẽ xây thêm mấy khu cộng đồng sinh sống kiểu lớn. Đoán chừng số lượng người vào sống trước tiên sẽ nằm trong khoảng ba vạn đến năm vạn”.
Tưởng Dao thấy hứng thú nhìn Lâm Dật, nói: “Cậu nói tiếp đi”.
Lâm Dật gật đầu, ngẫm nghĩ một chút nói: “Mỗi khu đất xanh ở đây, sau này đều có thể trở thành công viên, chúng ta chỉ cần tập trung tài nguyên rồi tích hợp những khu đất xanh ở đây tạo thành công viên giải trí cho dân cư Nam Đô. Tôi cảm thấy, trong môi trường đô thị hỗn tạp chật chội như hiện giờ thì một công viên theo kiểu miễn phí như này sẽ có sức thu hút vô cùng lớn đối với dân cư thành thị ở đây, vì thế mà họ sẽ càng mong muốn mua nhà ở đây hơn”. Lâm Dật nói như thế hoàn toàn là xuất phát từ cảm nhận của cô về cuộc sống.
Hiện giờ tỉ lệ diện tích nhà ở ngày càng thấp nên dẫn đến việc rất nhiều người sau khi đi làm hoặc tan học về nhà thì đều phải bó hẹp mình trong những tòa nhà của khu dân cư. Tiểu khu không có khu đất xanh, ăn cơm xong muốn đi dạo chút thì cũng phải băng qua đường lớn với lượng ô tô dày đặc. Lâm Dật cảm thấy, cứ đi bộ như vậy, chỉ riêng việc hít khí thải ô tô đã gây hại cho cơ thể lắm rồi, như vậy thì đi bộ còn có tác dụng gì nữa.
“Tất nhiên, việc này phải tiến hành được khi đủ về tài chính”. Lâm Dật ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm.
“Tiền không phải là vấn đề, bất cứ một khu xây dựng mới nào thì đầu tư giai đoạn đầu đều khó thấy được lợi nhuận trong thời gian ngắn. Những thứ này đều có thể viết trên kế hoạch. Thiếu gia còn gì muốn triển khai không?” Tưởng Dao hỏi.
“Tạm thời như thế đã”. Lâm Dật nói.
“Vậy thì tôi tạm thời viết những đề xuất của thiếu gia vào báo cáo, nếu như thời gian tiếp theo mà cậu nghĩ ra được cái nào hay hơn thì đều có thể gọi điện cho tôi để bổ sung. Điện thoại của tôi bật máy 24/24”.
Mặc dù Tưởng Dao không trực tiếp phủ nhận những ý tưởng ban nãy Lâm Dật đưa ra nhưng Lâm Dật có thể cảm nhận được từ trong ánh mắt của cô, dường như mình vẫn chưa đạt được đến nội dung mà cô ấy thật sự mong muốn. Hoặc nói cách khác là Lâm Dật vẫn chưa nghĩ đến phần quan trọng nhất. Nhưng Lâm Dật có thể cảm nhận được, Tưởng Dao đã bắt tay vào việc rèn luyện mình rồi, bản báo cáo hôm nay chỉ là mở màn mà thôi.
Cố Phiến Phiến đi đến bên cạnh hai người rót trà, Tưởng Dao khẽ uống một ngụm rồi lại nói tiếp: “Sáng nay ông chủ có gọi điện cho tôi nói là Trương Hoành- hiệu trưởng Nam Lâm nói là hai ngày này muốn tự mình đến khu đất chưa hoàn thành kia để khảo sát thực tế. Nếu thiếu gia rảnh thì có thể chọn thời gian để đến một chuyến. Dù sao, cậu xuất hiện với thân phận thật của mình thì dự án hợp tác với Nam Lâm sẽ được thúc tiến nhanh hơn và cũng có thể mang lại ưu thế trong đàm phán đất đai tiếp theo”.
Lâm Dật gật đầu. Từ lần đầu tiên gặp mặt Trương Hoành, nhìn từ thái độ của đối phương là thấy, vị hiệu trưởng này hết mực cung kính khi biết được thân phận của mình. Nếu như mình đích thân đến, có thể mang đến lợi ích cho tập đoàn, vì thế tất nhiên không có lý do để từ chối rồi.
“Khi nào vậy?” Lâm Dật hỏi.
“Càng nhanh càng tốt”. Tưởng Dao nói.
“Chiều nay được không?”
“Chiều nay thì không được ạ”.
“Sao vậy?” Lâm Dật ngạc nhiên hỏi.
“Ba giờ chiều nay Hà phu nhân sắp xếp cho cậu đi xem mặt, đã xác nhận thời gian với đối phương rồi, nếu thất hẹn chỉ e Hà phu nhân sẽ mất hết thể diện”
“Oh my god”. Lâm Dật từ ghế sofa đứng phắt dậy, trợn trừng mắt nhìn Tưởng Dao với sắc mặt bình tĩnh: “Xem mặt? Chuyện khi nào vậy, sao tôi không biết gì cả”.
“Tối khuya hôm qua Hà phu nhân gọi điện thông báo chuyện này cho tôi, giờ mới là buổi sáng, thời gian vẫn đủ đấy ạ”. Tưởng Dao bình tĩnh nói.
“Đã xác định rồi sao?” Lâm Dật nghĩ lại hôm đó đến Hà gia, mẹ Tô Duyệt Như có nói với mình những lời đó mà khiến cậu cảm thấy chua xót.
“Vâng! Đối phương tên là Mộ Dung Hiểu Nhung, vừa mới du học ở Úc về, hiện giờ làm ở văn phòng thành ủy, chức vụ phó khoa”. Tưởng Dao nói.
“Hự! Nhân viên cơ quan à…” Lâm Dật khẽ thở phào một cái. Hiện giờ cậu sợ nhất là ở bên cạnh người con gái như Tưởng Dao, áp lực vô cùng lớn. Đứng trước mặt người con gái như này, cảm giác mình như kiểu không mặc quần áo vậy, bất cứ lúc nào hay bất cứ đâu cũng bị người ta nhìn xuyên thấy, đến nỗi khiến cậu cảm thấy không an toàn.
Chỉ có điều lần trước mẹ Tô Duyệt Như nói sẽ tìm một người môn đăng hộ đối, sao đến mẹ mình cũng cảm thấy làm việc ở các đơn vị cơ quan là ngành nghề tốt nhất thiên hạ nhỉ? Điều này hoàn toàn không phù hợp với phong cách của phu nhân tỷ phú như bà?
“Bố của cô Mộ Dung Hiểu Nhung là ông Mộ Dung Trí- cán bộ cấp cao của thủ đô cũng là tỉnh trưởng sắp tới của tỉnh ta”. Tưởng Dao nhìn Lâm Dật một cái rồi thản nhiên bổ sung thêm một câu.
-----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT