“Ha ha, thật không thể nhìn ra, mới đi làm chưa được nửa ngày mà đến cả sếp tổng Lợi của công ty đã biết rồi. Cũng không biết loại người như cô đến công ty là để làm việc hay có âm mưu gì khác nữa”. Ánh mắt Lâm Mai Mai khinh bỉ nhìn Lăng Tiêu Tiêu, ngữ điệu tràn đầy vẻ coi thường.

“Ha ha, sao vẫn khóc vậy? Giám đốc Lâm, có phải cô bắt nạt đồng nghiệp mới không?” Lợi Bân nhìn Lăng Tiêu Tiêu với đôi mắt đỏ ửng thì cười nói.

“Tôi…” Lăng Tiêu Tiêu mở miệng định nói gì nhưng lại bị Lâm Mai Mai ngắt lời: “Ai ya! Chuyện nhỏ ý mà, không cần sếp tổng phải đích thân hỏi đâu ạ. Sếp ngồi đi ạ, hôm nay người ta sẽ đặc biệt gọi cho sếp loại rượu Brandy mà sếp thích uống nhất. Rượu đến đây rồi, tôi sẽ rót cho sếp một chén”. Lâm Mai Mai níu lấy cánh tay của Lợi Bân nói với vẻ mặt nịnh hót, sau đó kéo hắn ngồi lên ghế.

Đồng thời, ánh mắt cô ta lạnh lùng nhìn về phía Lăng Tiêu Tiêu, nói: “Không nhìn thấy tôi và sếp Lợi đang nói chuyện sao, còn ngây người ở đây làm gì, không biết quan sát gì cả. Không biết phòng nhân sự nghĩ gì nữa, đi tuyển một người ngây ngô vào đây thì sau này làm việc kiểu gì”.

“Thật sự không sao chứ?” Lợi Bân ngồi ở trên ghế, mỉm cười nhìn Lăng Tiêu Tiêu hỏi.

“Vâng, tôi không sao ạ, sếp và giám đốc Lâm bàn chuyện đi ạ, chúng tôi xin phép đi trước”. Lăng Tiêu Tiêu cắn môi rồi kéo tay Lâm Dật đi ra ngoài.

“Đợi một lát”. Lâm Mai Mai quay đầu lại rồi lạnh lùng nói: “Ngày mai đừng quên là vào phòng của tôi lấy tài liệu đấy, chứ tôi không có nhiều thời gian đợi cô đâu”.

Lăng Tiêu Tiêu dừng bước chân khẽ gật đầu rồi kéo Lâm Dật rời đi. Chỉ đến khi rời khỏi đó rồi Lăng Tiêu Tiêu cuối cùng không nhịn được, ngồi ở ven đường ôm đầu bật khóc.

Cô quá cần công việc này. Nếu như thật sự phương diện nào làm chưa tốt gây nên phiền phức hay tổn hại gì cho công ty, kể cả công ty không đuổi việc thì cô cũng chủ động nghỉ việc. Nhưng hôm nay, vì phong cách ăn mặc của cô mà Lâm Mai Mai nói là mình ăn mặc quái dị nên trực tiếp gọi điện thoại cho giám đốc phòng nhân sự nói ra những lý do căn bản không hề tồn tại và trực tiếp đuổi việc cô. Bất luận thế nào thì cô cũng không thể nào chấp nhận được nhưng cô lại không có cách nào khác. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực như vậy. Cảm giác như từ chín tầng mây ngã xuống bờ vực thẳm. Lúc này ngoài khóc ra thì cô không muốn làm gì hết.

Lâm Dật đứng ở bên cạnh thầm thở dài một hơi: “Ban nãy phó tổng phụ trách nhân sự của công ty đến, sao cô không nói rõ sự việc ra?” Lâm Dật từ trong túi lấy ra khăn giấy rồi đưa đến trước mặt Lăng Tiêu Tiêu, nói.

Lăng Tiêu Tiêu vẫn vùi đầu ở đó rồi nghẹn ngào nói: “Vô dụng thôi, chiều nay lúc ăn cơm em có nghe nói, mối quan hệ của giám đốc Lâm và sếp Lợi không hề bình thường. Họ còn bảo em, trong công việc tốt nhất đừng dây vào giám đốc Lâm, em đã làm việc rất cẩn thận rồi nhưng tại sao cô ta vẫn muốn đuổi em. Hơn nữa còn quay sang nói anh mà nói còn khó nghe nữa…” Nói xong, Lăng Tiêu Tiêu đau lòng bật khóc.

Lâm Dật nhìn thấy mà cảm thấy bất lực. Cô gái này đúng thật là…Bản thân mình bị đuổi việc mà vẫn còn tâm trạng đi quan tâm đến người khác bị nói thế nào nữa. Chỉ có điều, nếu mình muốn phát triển khu đất ở tòa nhà này mà Lăng Tiêu Tiêu có thể ở lại đó làm giám sát tài chính thì tốt quá còn gì.

Đầu tiên, năng lực nghiệp vụ của Lăng Tiêu Tiêu chắc chắn không có vấn đề gì. Cô vốn tốt nghiệp ngành tài chính của Học viện quản lý kinh tế, trong thời gian học đại học cô còn lấy được ba năm học bổng quốc gia, còn là sinh viên tốt nghiệp loại ưu của trường. Tất cả những điểm này cộng lại thì cô đều có thể đảm nhận công việc này.

Tiếp nữa, nói thế nào thì Lăng Tiêu Tiêu cũng là người của mình. Khi mình mới khởi nghiệp mà có một người thân cận giúp mình quản lý về tài chính thì đây cũng là yêu cầu cấp bách. Lâm Dật rất cần người như Lăng Tiêu Tiêu ở lại.

“Cô rất muốn làm việc ở tập đoàn Vinh Nghiệp sao?” Lâm Dật ngồi bên cạnh Lăng Tiêu Tiêu, lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng rồi hỏi.

“Tất nhiên là muốn chứ. Tập đoàn Vinh Nghiệp là công ty bất động sản nổi tiếng, văn hóa và chế độ làm việc của tập đoàn đều vô cùng lý tưởng, đặc biệt là phù hợp với những sinh viên vừa mới tốt nghiệp mà chưa có kinh nghiệm xã hội như bọn em. Em đã gửi mấy chục đơn xin việc đi rồi mà cái này mới được tuyển đấy. Nhưng thật không ngờ…”

Nhìn thấy Lăng Tiêu Tiêu lại muốn khóc lớn, Lâm Dật bất đắc dĩ vỗ vai cô, an ủi: “Nhưng theo như tôi biết, tòa nhà chưa hoàn thành kia không chỉ có một tập đoàn như Vinh Nghiệp tham gia mà còn có tập đoàn Lâm Khê trong đó. Sao cô không đến Lâm Khê làm mà cứ phải vào Vinh Nghiệp”.

“Lâm Khê?” Lăng Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, lau nước mắt nói: “Anh đúng là không biết gì cả. Tập đoàn Lâm Khê còn khó vào hơn cả Vinh Nghiệp, yêu cầu tuyển dụng thấp nhất cũng phải là sinh viên tốt nghiệp trong mười trường top đầu của cả nước, vì thế mà em còn không có tư cách gửi hồ sơ vào đó cơ. Có thể vào Vinh Nghiệp, anh có biết em đã phải nỗ lực thế nào không...”

Lâm Dật gật đầu. Dưới trướng của tập đoàn Hà thị tổng cộng có năm công ty niêm yết, trong đó tập đoàn Lâm Khê xếp thứ nhất. Tất cả những nhà đầu tư có dự án liên quan đến bất động sản đều phải lấy Lâm Khê làm chủ, Vinh Nghiệp chỉ là phụ thôi; hơn nữa phúc lợi đãi ngộ của tập đoàn Lâm Khê cũng tốt hơn Vinh Nghiệp rất nhiều.

“Cô đã gửi hồ sơ vào Lâm Khê chưa?” Lâm Dật ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi. Chủ tịch tập đoàn này tên là Lý Huy, chiều nay cậu mới gặp ông ta ở công trường, cậu còn lưu lại số điện thoại của ông ta nữa.

“Em chưa…” Lăng Tiêu Tiêu lắc đầu, nói: “Tiêu chuẩn tuyển dụng của công ty họ cao như vậy, học lực và kinh nghiệm làm việc của em đều không đủ thì sao họ có thể nhìn hồ sơ của em được chứ”.

“Ra thế…” Lâm Dật thở dài một hơi, quay đầu lại nói với Lăng Tiêu Tiêu: “Như này đi! Tối nay cô cứ về nhà ngủ một giấc thật ngon, sau đó khi tỉnh dậy hãy chỉnh sửa lại chút hồ sơ xin việc của mình. Tôi có một người họ hàng làm việc ở phòng nhân sự của tập đoàn Lâm Khê, đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện cho ông ấy, xem có thể ‘đi cửa sau’ được không. Trước tiên cứ gửi hồ sơ vào đó đã, còn về những việc khác thì sau đó sẽ tiếp tục xem tình hình”.

“Anh…Anh có người thân làm ở tập đoàn Lâm Khê á?” Lăng Tiêu Tiêu trợn trừng mắt, lên trước hỏi Lâm Dật với ánh mắt tò mò.

“Ừm! Họ hàng xa thôi, mấy ngày trước ông ấy còn gọi điện cho tôi nói là có bạn học nào phù hợp không thì giới thiệu sang bên ông ấy. Vừa hay nhân cơ hội này cũng coi như giúp ông ấy. Sao, cô không vấn đề gì chứ?” Lâm Dật nói với vẻ nghiêm túc.

“Thật sao?” Lăng Tiêu Tiêu kích động rồi lập tức đứng lên, ánh mắt đờ đẫn nhìn Lâm Dật, nói: “Anh, anh không được lừa em đấy. Mặc dù hiện giờ em mất việc nhưng nếu em cố gắng thì nhất định tìm được công ty cần mình. Cùng lắm thì làm ở công ty nhỏ nhưng em ghét nhất là người khác lừa mình, đặc biệt là những người mà em quan tâm…” Lúc nói đến câu cuối cùng thì giọng của Lăng Tiêu Tiêu bé dần như con kiến, gò má cũng đỏ ửng.

Lâm Dật cũng đứng lên, nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, người có năng lực thì ở đâu cũng không bị vùi dập đâu. Giờ tôi sẽ đưa cô về nhà, sau đó tôi gọi điện cho người họ hàng đó, cô cứ đợi tin là được”.

Trong màn đêm, đôi mắt to như hoa lê của Lăng Tiêu Tiêu cứ nhìn Lâm Dật rồi gật đầu mạnh nói: “Em tin anh”.

……………………….

Lâm Dật đưa Lăng Tiêu Tiêu về rồi tự mình bắt xe về thung lũng Phỉ Thúy. Ở trước cổng, cậu rút điếu thuốc ra hút rồi gọi điện cho Lý Huy.

“Là Lâm thiếu gia ạ?” Ở đầu dây bên kia truyền lại giọng nói run rẩy của Lý Huy.

“Ừm! Lý tổng, tôi có việc muốn nhờ ông”. Lâm Dật nói.

“Lâm thiếu gia có việc gì thì cứ căn dặn, nếu nói là nhờ cậy thì đúng là giảm thọ của lão Lý này rồi”. Ngữ khí của Lý Huy vô cùng kích động, có thể được thiếu gia của Hà gia gọi điện lúc nửa đêm để căn dặn công việc, nhất định phải là chuyện lớn. Hơn nữa, chuyện này cậu ấy lại không tìm chú Lưu, cũng không tìm Thân Lương Tín mà trực tiếp tìm đến mình. Điều này có nghĩa là bắt đầu từ hôm nay, mình chính là người của Lâm thiếu gia.

Lý Huy lăn lộn được đến ngày hôm nay, trở thành chủ tịch tập đoàn bất động sản cũng vì nịnh bợ bám gót được Thân Lương Tín. Bây giờ đang nói chuyện điện thoại với thiếu gia Hà gia, rõ ràng là cách biệt trời vực, không thể có cùng tiếng nói.

Nghe tiếng thở mạnh truyền lại trong điện thoại, Lâm Dật bật cười, nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, tôi chỉ muốn hỏi ông là bên công ty các ông còn tuyển người không. Nếu còn thì tôi có người bạn rất đặc biệt muốn giới thiệu sang đó để rèn luyện. Không biết là Lý tổng có tiện không?”

“Tiện không?” Lý Huy dường như không do dự gì mà nói: “Tất nhiên là tiện ạ! Lâm thiếu gia muốn sắp xếp người nào, muốn làm chức gì, hiện giờ công ty chúng tôi đang thiếu vị trí giám sát tài chính, còn cả chủ quản phòng hành chính. Nếu như thiếu gia không chê thì giờ tôi sẽ gọi điện, à không, sẽ tự mình về công ty để sắp xếp. Thiếu gia thấy thế nào ạ?”

“Hự…” Lâm Dật có chút ngượng ngùng hút điếu thuốc, nói: “Vậy thì…Thực tập sinh phòng tài vụ có được không?”

-----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play